Bích Ba Động, Phương Tịch thích thú vươn vai một cái.
- Phương huynh... Tinh Linh có một đề nghị.
Nguyễn Tinh Linh mặc trang phục ở nhà, búi tóc thả lỏng, có vài phần lười biếng.
- Ồ? Không biết là chuyện gì vậy?
Phương Tịch thuận miệng hỏi.
- Từ sau khi Trúc Cơ, Huyền Âm Công của Tinh Linh lại tiến triển thong thả... Dựa theo công pháp nói, người có linh căn thượng phẩm tu hành Trúc Cơ sơ kỳ ba mươi, bốn mươi năm cũng là chuyện thường gặp. Nếu bất hạnh gặp phải bình cảnh, có khả năng cần sáu mươi, bảy mươi năm mới có khả năng thăng cấp Trúc Cơ trung kỳ.
Đây vẫn tính là tốt. Cho dù là tu sĩ linh căn trung, hạ phẩm may mắn đạt tới Trúc Cơ, nếu không có cơ duyên đặc biệt hoặc có đan dược trợ giúp, đại khái cả đời đều dừng lại ở Trúc Cơ sơ kỳ.
Từ trước tới nay, tu sĩ trong ba nước gần đây có thể Kết Đan, phần lớn đều là linh căn Địa phẩm thậm chí là Thiên phẩm, bằng không tông môn tu tiên sẽ không coi trọng tư chất linh căn như vậy.
Tài nguyên thiếu thốn, không phải dựa vào thiên phú của mình đi lên sao?
Nguyễn Tinh Linh nhíu này, có vẻ u sầu.
- Tuy còn có thể dùng đan dược tăng thêm pháp lực, nhưng linh dược mấy trăm năm trở lên cực kỳ khó tìm... Càng không thể sử dụng hằng ngày.
Phương Tịch cũng thở dài.
Tài nguyên tu tiên của ba nước gần đây thực sự không được tốt lắm, rất nghèo nàn.
Ngay cả hắn lấy ra rất nhiều linh thạch cũng chưa chắc có thể mua được đan dược đủ để tăng mạnh pháp lực Trúc Cơ kỳ.
- Ừ... Muốn tăng nhanh tốc độ tu hành thì nhất định phải tích góp tài nguyên.
Nguyễn Tinh Linh rất là tán thành.
- Ồ? Chẳng lẽ Tinh Linh có con đường giải quyết? Đừng nói là các loại đi Vạn Thú Sơn Mạch săn giết yêu thú... Hoặc đi thăm dò di tích...
Phương Tịch sẽ không đi làm các loại hành vi này, nguy cơ quá cao.
- Tất nhiên là không rồi...
Nguyễn Tinh Linh bật cười:
- Tinh Linh và Phương huynh đều có bản lĩnh, dĩ nhiên phải thông qua tay nghề để tích góp tài nguyên... Chẳng qua chỉ dựa vào đám người tới trong động phủ mỗi ngày thì quá ít. Còn không bằng... chúng ta cùng mở cửa hàng?
- Mở cửa hàng? Cái này thì được...
Phương Tịch trầm ngâm suy nghĩ.
Thật vậy, những tu sĩ kia càng tín nhiệm thương gia có cửa hàng hơn, đồng thời còn mở cửa mời gọi kinh doanh, số lượng thành giao cũng nhiều hơn.
Nguyễn Tinh Linh nhìn thấy Phương Tịch không phản đối lại càng hăng thái hơn:
- Tinh Linh khảo sát qua, trong nội thành cho tiền đắt đỏ, đồng thời cạnh tranh kịch liệt... Hai tu sĩ Trúc Cơ chúng ta khó có thể đặt chân. Nhưng ở trong ngoại thành, thực lực của chúng ta đã đủ mở một cửa hàng...
Dù sao các cửa hàng Vạn Hải Lâu, Mính Thanh Các đều do thế lực Trúc Cơ ủng hộ mà thôi.
Xét về truyền thừa cấp hai, bọn họ thậm chí chưa chắc có thể bằng được Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh.
- Đương nhiên, giá tiền cửa hàng này rất đắt, nhưng chúng ta có thể tạm thời không mua, chỉ thuê một gian... Nếu chỉ pháp khí và đan dược có lẽ không có cách nào tranh được với những cửa hàng buôn bán lâu đời. Nhưng chúng ta cùng bán ra, còn dùng chút mánh lới, lại thỉnh thoảng đưa ra vài món đồ tinh phẩm, linh thạch kiếm lời chắc hẳn có thể bù đắp được nhu cầu tu luyện hằng ngày của hai người chúng ta...
Nguyễn Tinh Linh cười:
- Đồng thời... còn có thể để cho mấy người Nguyễn Đan, Vương Tiểu Hổ làm tiểu nhị, lại tiết kiệm một khoản chi tiêu.
- Như vậy thật ra không tệ.
Trong lòng Phương Tịch cân nhắc một lúc, cảm giác không thành vấn đề:
- Tinh Linh, nếu ngươi đã nói vậy, chắc hẳn đã nhìn trúng mấy gian hàng rồi?
- Đúng vậy!
Sóng mắt Nguyễn Tinh Linh chuyển động:
- Bao giờ Phương huynh rảnh, không bằng đi cùng Tinh Linh tới khảo sát một lúc?
- Rất tốt, cứ quyết định hôm nay đi.
Phương Tịch cũng rảnh, lại đáp ứng.
Dù sao, hắn cũng muốn kiếm thêm chút linh thạch. Tốc độ Thanh Mộc Trường Sinh Công tiến bước thong thả, hắn cũng nên chuẩn bị một ít đan dược dùng, để tăng thêm pháp lực.
...
Ba ngày sau, Tiểu Phù Đường ở ngoại thành Bạch Trạch Tiên Thành.
Cửa hàng nằm ở vị trí khá vắng vẻ trong các cửa hàng ở ngoại thành, chủ yếu mua bán phù lục, kinh doanh phù lục, Đan Sa là chính.
Đây vốn là một cửa hàng của Đông Môn gia, một gia tộc Trúc Cơ. Về sau lão tổ Trúc Cơ tọa hóa, việc kinh doanh cũng dần dần suy sụp.
Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh khảo sát mấy ngày, nói chuyện với chủ mấy cửa hàng, cuối cùng vẫn vừa ý nơi này.
- Tại hạ là Đông Môn Anh, bái kiến hai vị tiền bối.
Trong Tiểu Phù Đường, một người tu sĩ thanh niên trông đúng mực, hành lễ với hai người Phương Tịch.
Người này mày kiếm mắt sáng, trông cực tốt, mấu chốt là thật sự trẻ tuổi, đầy tinh thần phấn chấn.
Thậm chí tu vi đã đạt đến Luyện Khí tầng tám hậu kỳ, xem là một tiểu thiên tài.
- Đông Môn tiểu hữu, hai người chúng ta tương đối hài lòng với cửa hàng này, chỉ là thời hạn thuê... một năm quá ngắn, không bằng đổi thành mười năm được không?
Nguyễn Tinh Linh thưởng thức một ngụm linh trà, không nhanh không chậm mặc cả.
Tuy giọng điệu Đông Môn Anh cung kính, nhưng lưng thẳng vẫn có tự tin.
Dù sao Đông Môn gia hắn vẫn là người cũ ở Bạch Trạch Tiên Thành, có không ít quan hệ, đồng thời trong tiên thành cũng cấm đấu pháp.
- Tuy cửa hàng này của tại hạ kinh doanh không tốt, nhưng có thể duy trì... Nói thực tế, nếu không phải tại hạ không muốn tốn thời gian kinh doanh, chỉ một lòng tu hành, sẽ không dễ cho thuê như vậy...
Sau một hồi cò kè mặc cả, hai bên tạm thời ký hợp đồng thuê năm năm, tiền thuê hàng năm là một trăm linh thạch hạ phẩm, trả trước một nửa.
Sau khi đưa khế ước tới bên Bạch Trạch Tiên Thành lập hồ sơ, giao hàng linh thạch xong, người của Đông Môn gia bắt đầu dời đi.
Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh đứng thẳng ở trước Tiểu Phù Đường, nhìn tấm biển đã lâu năm phai màu.
- Nên sửa lại một cái tên, Phương huynh đặt đi.
Nguyễn Tinh Linh cười tủm tỉm nói.
- Nếu quyết định bán đan dược và pháp khí, cứ để Đan Khí Các là được rồi...
Phương Tịch đặt tên không có ý tượng gì mới mẻ, làm Nguyễn Tinh Linh âm thầm trợn mắt khinh thường.