Ở bộ lạc Hắc Sơn.
- Đại Vu, ta muốn đổi pháp văn Liệt Ôn!
Ba Cát tìm đến Đại Vu xin đổi pháp văn Liệt Ôn. Nhưng đáng tiếc là lần này Đại Vu không mở kho sách cho hắn tiến vào cảm ngộ phù văn mà trực tiếp lấy ra da thú đưa cho hắn:
- Ba Cát... Ngươi thật sự không tệ, nửa linh khiếu có thể làm đến bước này đã cố gắng nỗ lực rồi...
- Cảm ơn Đại Vu!
Trong lòng Ba Cát còn mong nhớ linh văn Tốn Phong và linh văn Canh Kim nên không dám nhiều lời, khom lưng cảm ơn.
Lúc này, hắn trải qua mấy năm trưởng thành đã là dáng vẻ một người lớn.
Đồng thời, hắn tu luyện Khai Linh Kinh có thành tựu, cuối cùng vào mấy ngày trước đã thành công đột phá một cửa ải nhỏ, có thể khắc được pháp văn thứ hai trên người.
- Sắp rồi... ca ca... sắp báo thù rồi... nhanh thôi...
Hắn trở lại trong nhà mình, trong đầu thầm nghĩ.
...
Mấy ngày sau, Ba Cát rời khỏi bộ lạc để tìm kiếm địa điểm thích hợp thử uy lực của pháp văn Liệt Ôn.
- Pháp văn Liệt Ôn có thể nâng cao nhiệt độ của ngọn lửa, sử dụng phối hợp với pháp văn Hỏa Diễm có thể làm cho lực công kích mạnh hơn...
Hắn lầm bầm và đi lại ở trong một nơi hoang dã, hình như đang tìm mục tiêu thích hợp.
Vù vù!
Trong bụi cỏ dại ngoài vùng hoang dã bỗng nhiên có cuồng phong nổi lên!
Vèo vèo!
Hai phong nhận màu xanh lập tức lao tới với tốc độ rất nhanh!
Cho dù Ba Cát sớm có đề phòng lăn trên mặt đất, trên lưng vẫn bị thương, trang phục da thú bị cắt qua, máu chảy đầm đìa.
Hắn cắn răng, nhìn về hướng phong nhận bay tới, trong mắt đầy tơ máu:
- Thanh Lang!
Một bóng người lao ra khỏi bụi cỏ, người đó chính là Thanh Lang!
Hắn có sống mũi cao thẳng, mắt hẹp dài kèm theo sự lạnh lùng thâm hiểm:
- Không ngờ ngươi là một kẻ vô dụng chỉ có nửa linh khiếu vẫn có thể xoay người. Ngày hôm nay, ngươi lại chết như ca ca ngươi đi!
Thanh Lang vốn không mấy quan tâm tới Ba Cát, mãi đến khi đối phương nhận được pháp văn thứ hai!
Ở trong Tiểu Vu cùng nhóm, tốc độ này đã ngang với người mở ra hai, ba linh khiếu.
Điều này khiến Thanh Lang cảm nhận được nguy cơ, hắn phải nhanh chóng xử lý đệ đệ của kẻ thù này thì thỏa đáng hơn.
Vừa khéo, hôm nay đối phương lựa chọn ra ngoài!
- Đi tìm chết cho ta!
Ba Cát nổi giận gầm lên một tiếng, từ trong miệng phun ra một ngọn lửa.
Ầm ầm!
Một đống bụi cỏ ầm ầm nổ tung, mang theo lửa văng ra khắp nơi, cháy lên hừng hực.
Hai Tiểu Vu vừa không ngừng di chuyển vừa thi triển vu thuật, công kích lẫn nhau.
Nhưng thoạt nhìn, Thanh Lang có tu vi thâm hậu, thi triển phong nhận càng linh hoạt hơn, rõ ràng dần dần chiếm ưu thế.
Chỉ là không biết vì sao, trong miệng Ba Cát không ngừng lẩm bẩm những tiếng không rõ.
- Triền Nhiễu Thuật!
Hắn bỗng nhiên chỉ tay.
Đám cỏ dại bên chân Thanh Lang quấn chặt lấy nhau, hóa thành dây leo, buộc lấy hai chân của hắn.
- Thành công rồi!
Ánh mắt Ba Cát lập tức sáng lên. Hắn khổ luyện vu thuật do bảo kính truyền thụ, muốn chờ đến lúc chiến đấu có thể phóng ra nên mới cố ý đi nhận lấy pháp văn thứ hai, chính là muốn dụ Thanh Lang đi ra.
Thanh Lang muốn giết hắn, hắn làm sao không muốn tiêu diệt kẻ thù này?
- Đi tìm chết!
Mắt Ba Cát đỏ như máu, phát động pháp văn Liệt Ôn. Trên tay hắn hiện ra một quả cầu lửa. Quả cầu lửa này không ngừng lớn lên, chợt đập về phía Thanh Lang.
Ầm ầm!
Ngọn lửa nóng hừng hực nhất thời bao vây xung quanh Thanh Lang.
- Ha ha... Ha ha...
Ba Cát báo được thù lớn, hắn vừa thở hồng hộc vừa phát ra tiếng cười vui sướng.
Nhưng trong phút chốc.
Vèo!
Một phong nhận bay tới, cắt qua cổ hắn.
Ba Cát che cổ của mình, nhìn thấy rất nhiều máu bắn ra.
- Ư ư...
Hắn muốn nói gì đó nhưng căn bản nói không nên lời, cơ thể mềm oặt ngã xuống.
Phía đối diện, trên người Thanh Lang cháy đen, chật vật cởi trói cho hai chân.
Ở trong tay hắn, một miếng thạch phù kỳ lạ màu đen nổ thành mảnh vỡ.
Vừa rồi, chính là thạch phù này phát ra ánh sáng rực rỡ, hóa thành lá chắn bảo vệ, ngăn cản một đòn trí mạng!
- Không ngờ phá hủy thạch phù của ta?
Hắn nghĩ lại mà sợ hãi, đá Ba Cát chết không nhắm mắt, phát hiện đối phương đã chết thật.
- Không đúng, vu thuật vừa rồi rốt cuộc là sao?
- Còn nữa... Này Ba Cát nhất định có bí mật nào đó.
Thanh Lang lẩm bẩm, hắn tham lam lục soát người của Ba Cát.
Chẳng bao lâu, túi nhỏ bằng da thú được đeo trên cổ đối phương đã bị lấy ra.
- Một mảnh vỡ của kính đồng?
Thanh Lang đặt mảnh kính đồng vỡ sang một bên, tiếp tục sờ thi thể, tìm ra được mấy cục đá đánh lửa, thịt khô... Cuối cùng nhìn thế nào vẫn thấy mảnh kính đồng vỡ đáng nghi, hắn cầm trong tay và chà sát.
Thần thức của Phương Tịch nhìn người này, tạm thời không định chủ động hiện thân.
Dù sao mảnh kính này chính là một phần của Chư Thiên Bảo Giám, không chỉ một Tiểu Vu, cho dù là Đại Vu, Vu Vương đến đây cũng không thể phá hỏng nó.
Hắn hoàn toàn có thể chờ xem, tìm kiếm “người cầm kính thích hợp nhất.