- Chẳng qua linh khí thiên địa ở Tàn Phiến Thế Giới nồng đậm hơn Đại Lương nhiều, có lẽ có thể thử dạy Vu Dân pháp thuật?
Vu Dân chỉ thi triển một loại pháp thuật, chỉ có thể dựa vào pháp văn, khác với tu tiên giả bấm quyết niệm chú, tùy ý lựa chọn pháp thuật ngũ hành để thi triển... Dựa theo lý luận linh căn, ai nấy đều có linh căn thuộc tính ngũ hành, tất nhiên đều có thể thi triển pháp thuật ngũ hành.
Chỉ là lúc học tập pháp thuật, người có tư chất linh căn cao sẽ càng học mau hơn thôi.
Phương Tịch âm thầm lập ra một số quy định cho chuột bạch số 1, tiếp theo bắt đầu suy xét chuyện của mình.
- Trận văn ở Tàn Phiến Thế Giới có tác dụng rất lớn đối với ta, cần phải thu thập số lượng lớn...
- Pháp văn đã như vậy, linh văn phải càng cao hơn... Thậm chí bảo văn?
Cho dù Đại Vu miêu tả về Vu Vương có chút phóng đại nhưng vẫn khiến Phương Tịch cảm thấy có phần quen thuộc.
- Lực lượng cấp ba à? Cũng có thể sánh ngang với tu sĩ Kết Đan... Không ngờ Tàn Phiến Thế Giới có tồn tại như vậy!
- Đáng tiếc, linh khiếu và chiến văn chính là một khối hai mặt, chỉ có thể chất của Vu Dân mới có khả năng chịu được...
- Nhưng nếu bắt được linh văn thậm chí bảo văn, hoàn toàn có thể khắc lên trận pháp, thậm chí trên linh khí...
Mắt Phương Tịch càng lúc càng sáng lên.
Uy lực đấu pháp từ Thanh Mộc Trường Sinh Công của hắn bình thường, nhưng loại thủ đoạn thần thông này lại hoàn toàn do mình phát huy ra.
Nếu như có thể khắc bảo văn cấp ba, bất luận trận pháp hay pháp khí, phù lục... tất nhiên đều có uy năng vô cùng khủng khiếp, đủ để mình thừa sức bảo vệ bản thân trong tu tiên giới!
Người sống không có cách nào chịu được chiến văn, nhưng vật chết có lẽ không sao.
Cho dù có vấn đề, chẳng qua là hỏng nguyên liệu thôi, Phương Tịch bây giờ hoàn toàn có thể chịu nổi thất bại nhỏ như vậy.
...
Tàn Phiến Thế Giới, đêm khuya.
- Kính đồng à kính đồng... Ta nên làm gì đây?
Ba Cát chọc chọc vào kính đồng, lẩm bẩm.
Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Về phần linh văn Liệt Sơn? Không nói hai bộ lạc là kẻ địch, cho dù không phải là kẻ địch, ũng sẽ không mở ra truyền thừa căn bản này với người người như hắn!
Thậm chí trong linh văn Liệt Sơn rốt cuộc có pháp văn Hỏa Diễm hay không cũng là một vấn đề.
Hắn đang buồn khổ thì đột nhiên phát hiện ra kính đồng vẫn yên lặng cuối cùng đã đáp lại!
Từng vu văn được viết thành khẩu quyết, chạy dài trên khắp mặt kính.
- Dùng tay ra hiệu, chú ngữ... thi triển vu thuật?
Sau khi Ba Cát xem xong, cảm giác giống như xem thiên thư vậy:
- Sao có thể như vậy được? Không phải tất cả vu thuật chỉ có thể thi triển thông qua chiến văn sao?
Phương Tịch nghe được câu này thì trợn mắt khinh thường.
“Được rồi... Không cần nghĩ cũng biết, cách thức thao tác theo tập quán và thiên phú yêu thuật chẳng khác nào kẻ ngốc này, độ khó để Vu Dân ở thế giới này tự chủ học tập thi triển thuật pháp tuyệt đối là cấp tai họa...
Phương Tịch nhìn Ba Cát bắt đầu luyện tập chú văn khó hiểu, hắn bỗng nhiên cảm giác mệt lòng.
Trên mặt kính lại có ánh sáng rực rỡ lóe lên, những hàng vu văn khác hiện lên: Linh văn Tốn Phong, linh văn Canh Kim...
- Hả?
Ba Cát đang cảm giác đầu lưỡi mình thắt lại thì nhìn thấy tên gọi của hai linh văn này. Hắn cảm thấy kỳ lạ:
- Bảo kính nhắc tới hai linh văn này làm gì? Chẳng lẽ nó có tác dụng đối với ta à?
- Nhưng... Ta không tiếp xúc được!
Trong kho sách động phủ mà Đại Vu mở ra chỉ có pháp văn cơ sở nhất, về phần hai linh văn truyền thừa có thể thành Đại Vu luôn được giữ bí mật không cho người khác biết. Đó chính là tài phú quý nhất của bộ lạc Hắc Sơn!
Cho dù Ba Cát là Vu cũng không tiếp xúc được.
Nhưng lúc này, hắn không khỏi lại xuất hiện thêm vài phần tâm tư.
Nếu dựa theo lời kính đồng nói, chẳng lẽ mình thu được hai linh văn này lại có thể dựa theo đó để thăng cấp Đại Vu sao?
Dù sao bảo bối này tương đối lợi hại, không chỉ có Khai Linh Kinh, còn có thể thi triển vu thuật không cần chiến văn!
...
Ở tu tiên giới Nam Hoang.
Phương Tịch đang bế quan chợt mở hai mắt, chậm rãi hồi phục tinh thần.
- Thật ra ta cũng không biết Vu Dân rốt cuộc có thể thi triển pháp thuật ngũ hành giống như tu tiên giả, dù sao chỉ là thử nghiệm thôi...
Về phần hai linh văn lớn Tốn Phong và Canh Kim?
Đó không phải là thứ Ba Cát cần mà là hắn cần!
Về phần Ba Cát?
Nếu có thể thu vào tay là tốt nhất, không lấy được, thậm chí bởi vì lỡ tay mà bị bắt... Hoặc bị giết...
Vậy mình sẽ nhân cơ hội đổi một “người cầm kính mới!
Phương Tịch vẫn luôn suy nghĩ rất thoáng, cái mảnh kính nát không quan tâm người cầm là ai.
Ba Cát không tiếp xúc được thì đổi thành một Vu khác khắc chiến văn hệ phong hoặc chiến văn hệ kim, không phải sẽ có cơ hội tiếp xúc được sao?
Chỉ cần động não, chung quy cách nhiều hơn phiền phức!