Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 33: Hạ măng cùng cất rượu (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ngoài thành Hắc Thạch.

Phụ cận thương đạo.

Trong hư không, đột nhiên truyền đến tiếng kinh lôi!

Ầm!

Một con cự lang hai đầu màu đen, cao chừng hai người ầm ầm ngã xuống đất.

Lệnh Hồ Dương nhẹ nhàng rơi xuống đất, hai bàn tay thô to trong nháy mắt khôi phục về trắng noãn như ngọc.

- Ngũ Lôi Thủ của Lệnh Hồ sư thúc càng ngày càng tinh thâm.

Thuần Vu chúc mừng:

- Lại một đòn đập chết con Yêu Lang này!

- Về sau Lệnh Hồ sư thúc tất nhiên là trưởng lão của Nguyên Hợp Sơn ta, cho dù chức chưởng môn, cũng có hi vọng...

Kiều Ngũ Xương tươi cười nịnh nọt.

- Chỉ là tiểu yêu xếp cuối cùng nhất trong dị yêu mà thôi... Không coi là cái gì.

Lệnh Hồ Dương vung tay, vẻ mặt đạm bạc, tựa hồ cái này không phải sự tình đáng giá kiêu ngạo:

- Các ngươi thanh lý nơi này, ta đi về trước... Gần đây ngoài thành dị yêu xuất hiện nhiều lần, có lẽ có chút nội tình, ta phải viết thư hỏi thăm tông môn.

Thuần Vu và Kiều Ngũ Xương liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy lạnh cả người.

Những dị yêu này vốn ở trong rừng sâu núi thẳm, bỗng nhiên chạy ra lãnh địa, chẳng lẽ trong lãnh địa xuất hiện dị yêu càng mạnh, thậm chí là... Ma!

Nhưng nhìn các võ quán chủ hiệp trợ ở phụ cận, hai người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng không có mở miệng.

Chờ sau khi Lệnh Hồ Dương rời đi, Kiều Ngũ Xương nhìn thi thể Yêu Lang tanh hôi, chán ghét phất phất tay:

- Các ngươi xử lý con Yêu Lang này thỏa đáng, sau đó đưa đến Nguyên Hợp Sơn, hiểu chưa?

- Rõ!

- Tuân lệnh!

Mấy võ quán chủ liếc mắt nhìn nhau, mặc dù có chút khuất nhục, nhưng vẫn đồng ý.

Lần này thanh lý dị yêu, là quan phủ ra lệnh, Nguyên Hợp Sơn Lệnh Hồ Dương làm chủ lực.

Những võ quán chủ bọn họ bình thường ở trong thành oai phong lẫm liệt, nhưng hiện tại võ công thế lực không bằng người, chỉ có làm trợ thủ, bị kêu đến hét đi.

Cũng may xử lý một con Yêu Thú, tuy dơ bẩn mệt mỏi, nhưng không nguy hiểm gì, còn có thể lén lấy chút vật liệu.

- Phong huynh, chúng ta động thủ đi!

Nhìn nhân mã của Nguyên Hợp Sơn dần dần đi xa, một võ quán chủ mặc áo bào đen mở miệng.

- Hừm, con súc sinh này rất nặng, ta xem ít nhất cũng cắt ra được mấy ngàn cân thịt tốt.

Phong huynh mỉm cười, trong lòng âm thầm tính toán có thể cắt xén bao nhiêu cân thịt Yêu Thú, bán ra bao nhiêu ngân lượng.

Yêu Thú này da lông máu thịt cực kỳ cứng cỏi, võ giả khí huyết tam biến bình thường chưa chắc có thể phá, chỉ có võ quán chủ mới có chút tác dụng.

Lúc này từng người tiến lên, lột da rút xương, bận rộn đến không còn biết trời đâu đất đâu.

- Ai... Nguyên Hợp Sơn chính là Nguyên Hợp Sơn, ngươi xem Ngũ Lôi Chưởng này, kình lực mãnh liệt giống như thiên phạt...

Phong huynh dọc theo vết thương lột xuống một miếng thịt sói, chính nói gì đó, bỗng nhiên kinh hô:

- Không…

- Hả?

Mấy vị võ quán chủ khác bị sợ hết hồn, vội vã lui lại mấy bước, bày ra tư thế võ học.

- Có... Có đồ vật... di động!

Phong huynh quay lưng về phía mọi người, nói chuyện đứt quãng.

Mà xác sói trên mặt đất, tình cảnh quái quỷ đang phát sinh.

Từng dây leo màu đen từ trong thi thể Yêu Lang chui vào chui ra, tựa hồ thay thế mạch máu và xương cốt của đối phương, một lần nữa chống đỡ lấy máu thịt.

Răng rắc, cọt kẹt...

Âm thanh làm người tê răng không ngừng vang lên, đây là dây leo kia đang gặm nhấm di cốt của Yêu Lang, cũng từng chút thay vào đó...

Gào gừ!

Trong nháy mắt, Yêu Lang vốn đã tử vong, lần nữa run run rẩy rẩy đứng lên, miệng vết thương còn đang không ngừng nhỏ máu, phát ra một tiếng rít lên, mắt sói vô thần nhìn mọi người ở đây!

- Khanh khách...

Một võ quán chủ vẻ mặt tái nhợt:

- Phong huynh, cái này... chúng ta làm sao bây giờ?

- Ta... làm sao... biết?

Phong huynh xoay người, từ trong miệng, lỗ mũi, lỗ tai... Cũng có sợi rễ bé nhỏ mọc ra.

Thoạt nhìn giống như sợi rễ của một loại thực vật nào đó!

Không nghi ngờ chút nào, hắn cũng gặp độc thủ.

- Không được, Phong huynh...

- Nghiệp chướng, xem Bôn Lôi Thủ của ta!

Các loại gầm lên liên tiếp phát ra, sau đó liền hóa thành từng tiếng kêu thảm thiết.

Đến cuối cùng, các loại âm thanh biến mất không còn tăm tích, chỉ có tiếng gặm nhấm bé nhỏ không ngừng vang lên.

Sau đó từng thân thể không trọn vẹn lảo đảo đứng dậy, cùng xác sói nhìn về phương hướng thành Hắc Thạch, trên mặt xám trắng kéo ra nụ cười cứng ngắc...

...

Phương Tịch không biết chuyện xảy ra ở ngoài thành Hắc Thạch.

Hắn đã trở lại tu tiên giới Nam Hoang.

Bất kể là tu luyện võ công hay Trường Xuân Quyết, ở tu tiên giới Nam Hoang đều dễ dàng hơn.

Đi tới trong sân của mình, Phương Tịch nhìn thấy Trần Bình mới vừa từ bên ngoài trở về.

Ân, bước chân của đối phương phù phiếm, thân ảnh kia, không hiểu sao để Phương Tịch liên tưởng đến Mạch lão đầu.

- Trần đạo hữu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)