- Khải bẩm Tôn chủ, Nguyễn Tinh Linh đã thành công Trúc Cơ, sắp quay về Đào Hoa Đảo!
Ông lão dùng máu viết một hàng chữ, lại muốn hoàn toàn kích phát “truyền tin phù mười nghìn dặm này.
Trong phút chốc, một bàn tay pháp lực màu xanh bỗng nhiên xuất hiện, cướp lấy ngọc phù này!
- Hả?
Ông lão kinh sợ nhảy dựng lên, trong tay xuất hiện pháp khí và phù lục.
Nhưng chờ đến khi hắn nhìn thấy rõ người tới, trên mặt không khỏi hiện lên sự cay đắng:
- Công tử...
Người xuất hiện ở trước mặt ông lão không ngờ là Phương Tịch!
Ông lão này dĩ nhiên là Lư Quá!
Do Phương Tịch có tâm đi theo, thần thức lướt qua, khiến sự phản theo dõi và dịch dung của đối phương thành chuyện nực cười.
- Không ngờ công tử vẫn chú ý tới một nhân vật nhỏ như ta, Lư Quá thất bại không oan... Chỉ là không tại sao lại như vậy?
Lư Quá cười gượng.
- Dĩ nhiên là trước khi Nguyễn Tinh Linh Nguyễn đảo chủ rời đi, đã dặn ta theo dõi sát ngươi... Hành tung của ngươi đã bị bại lộ từ lâu, chỉ là ngươi còn không tự biết mà thôi. Bằng không vì sao đảo chủ ra ngoài còn phải đặc biệt dẫn ngươi theo?
Phương Tịch nhìn người này, lại chợt nhớ tới Đào Hoa Đảo mấy chục năm trước, cùng với đứa trẻ sơ sinh kia:
- Ngươi có biết... vì sao ta đặt tên cho ngươi là Lư Quá không?
- Sửa lại quá khứ?
Lư Quá cười giễu cợt:
- Ta có gì sai, khiến cho công tử đều đối đãi khác suốt mấy chục năm không đổi?
Phương Tịch chắp hai tay sau lưng, không khỏi im lặng một lát rồi nói:
- Lỗi của ngươi đại khái ở chỗ... còn quá yếu!
- Đúng vậy, tiểu nhân quá yếu...
Lư Quá cười thảm:
- Ta vốn đã chấp nhận số mệnh... Nhưng không ngờ được lại bị người ta phát hiện ở trên Long Ngư Đảo, bị ép phải làm kẻ gian...
Hắn thật ra đã sớm từ bỏ hận thù đối với Nguyễn gia, dù sao chênh lệch quá lớn...
Thế nhưng lần trước trong cuộc chiến ở Long Ngư Đảo, hắn tự nhận mình che giấu rất tốt, trên thực tế căn bản là vị ma tu Trúc Cơ kia đùa giỡn hắn!
Sau khi cướp đoạt xong phủ kho của Chung gia lại bắt hắn ra, sau đó hỏi hắn muốn chết hay muốn sống?
Lư Quá căn bản không có sự lựa chọn nào khác.
Cũng may, đối phương khá hào phóng, chỉ cần hắn cung cấp một số tin tức về Đào Hoa Đảo lại cho rất nhiều ban thưởng!
Chính nhờ sự ban thưởng của đối phương, Lư Quá mới có khả năng thoát khỏi nguy cơ căn cơ bị tổn thương, thăng cấp Luyện Khí hậu kỳ!
- Ồ? Là ai đang ép ngươi?
Thật ra trong lòng Phương Tịch sớm có sự suy đoán, chẳng qua vẫn muốn xác nhận.
- Là...
Lư Quá vừa mở miệng, vẻ mặt chợt biến đổi, nắm lấy cổ của mình.
Ở trên lớp da của hắn hiện ra vô số tơ máu giống như mạng nhện, khiến tròng mắt hắn trồi lên, vẻ mặt đầy khủng hoảng:
- Cứu...
Trong phút chốc, người này đã ngã xuống đất, tắt thở.
- Thoạt nhìn, đã bị người ta trồng cấm chế đặc biệt, không cho tiết lộ tin tức à?
Phương Tịch chắp hai tay sau lưng, gương mặt lạnh như băng.
Ầm!
Không bao lâu, một quả cầu lửa bắn ra, thi thể của Lư Quá hóa thành tro tàn...
...
Phương Tịch mặc áo bào xanh trên người, dáng như tùng bách. Hắn đứng thẳng hồi lâu, bỗng nhiên lấy ra một miếng ngọc giản.
Đây chính là bí tịch Huyền Âm Công mà Nguyễn Tinh Linh giao cho hắn trước trước!
Ở phía sau bí tịch ngoại trừ căn dặn coi trọng Lư Quá, còn có một hàng chữ nhỏ... “Hoa đào có biến, cần Thanh Hòa trợ giúp gấp... Lấy bí mật Kết Đan làm thù lao...
- Nữ tử này sợ ta không đi, thế mà còn tăng thêm bí mật Kết Đan để mê hoặc ta?
Phương Tịch xoa cằm.
Tuy hắn Trúc Cơ khá thuận lợi, nhưng không phải là linh căn thiên phẩm, chung quy vẫn có vài thắc mắc về Kết Đan.
Cho dù Trúc Cơ chân truyền trong đại tông Nguyên Anh cũng không dám nói mình nhất định có thể Kết Đan thành công.
Chỉ cần có thể tăng thêm một chút xác suất, đều tốt.
- Có thể… tin được lời nữ tử này nói không?
- Quen biết hơn bốn mươi năm, nữ tử này vẫn có uy tín.
- Sau đó, chính là vấn đề có nguy hiểm không... ta biết mối nguy hiểm của Vạn Đảo Hồ chính là dư nghiệt của Tư Đồ gia. Tư Đồ gia bị diệt môn cũng kéo không ra lực chiến đấu Kết Đan, thậm chí Giả Đan... Có thể thấy được bọn họ đều là Trúc Cơ kỳ, tối đa cộng thêm một Diệp Tán Nhân Trúc Cơ trung kỳ... Cần phải cẩn thận ma công và luyện thi kỳ quái...
- Buôn bán này... vẫn có thể làm được!
Trong phút chốc, hắn lấy ra khôi lỗi bay cấp hai, trực tiếp nhảy lên.
- Chim nhỏ, dẫn ta đi Vạn Đảo Hồ!
Thu!
Khôi lỗi bay cấp hai phát ra một tiếng ngân dài, vỗ đôi cánh đen ánh vàng, hóa thành một tia sáng biến mất ở giữa không trung.
...
Vạn Đảo Hồ trong bóng đêm mông lung, sương mù dày đặc phủ trên mặt hồ.
Phương Tịch hạ độn quang xuống và thả Đại Thanh Ngư ta:
- Cá mặn đáng chết, đi ra làm việc đi!
Đại Thanh Ngư phun ra một bọt khí cực lớn bọc lấy cả người Phương Tịch, sau đó cùng lặng lẽ tiến vào trong hồ nước.
Dù sao con cá mặn đáng chết này cũng là yêu thú cấp một đỉnh cấp, thuật thủy độn vẫn không tệ.
Tốn hơn nửa buổi tối, bọn họ bơi từ đáy hồ tới phạm vi Đào Hoa Đảo, lại theo đường nước Yêu Ma Thụ bắt cá chui xuống trong hang động dưới Phỉ Thúy Nhai.
Hang động này không có Thái Tuế và Yêu Ma Thụ, sớm trở nên vô cùng trống trải.
- Không ngờ mình lại có thể trở về đây...
Phương Tịch vuốt ve tường đá ẩm ướt, sờ những dấu vết do mình tự tay đánh bóng, không khỏi xúc động.
Lần này hắn dám đến, dĩ nhiên là vì có tự tin về năng lực bảo toàn tính mạng của mình.
Dù sao Diệt Thiên Minh tòa mèo ba chân, cao nhất không vượt quá Trúc Cơ kỳ, mình đánh không nổi vẫn chạy thoát được.
Đồng thời, hắn chỉ tới giúp một lần, không thể cứ dừng lại ở trong vũng nước đục Vạn Đảo Hồ này.