Phụt!
Kính đồng không hề nhúc nhích, ngược lại dao xương mẻ một miếng.
Thiếu niên gãi đầu, lại thả mảnh kính vào trong đống lửa.
“Mẹ nó...
Trong cái gương, thần thức của Phương Tịch không khỏi mắng một câu:
- Lão tử có ý tốt chỉ chỗ cho ngươi tìm bảo, ngươi lại đối xử với lão tử như thế? Quả thật không phải là người!
May là giống như Phương Tịch dự đoán, mảnh kính đồng ở trong ngọn lửa không bị sao, thậm chí càng có cảm giác mới hơn.
Lúc này, thiếu niên rốt cuộc biết đây là một món bảo bối khó có được, hắn nhìn điểm sáng trên mặt kính cảm thấy khó hiểu.
- Di vật của ca ca... Ta phải tìm được... Có khả năng mở linh khiếu!
Thiếu niên thì thào một tiếng lại nhìn nước sông rồi nhìn trời, đang tính lần sau lại tới.
Nhưng khi hắn rời đi, lại phát hiện khoảng cách điểm sáng trên mảnh kính càng lúc càng xa.
- Chuyện này...
Thiếu niên đi vài bước sang trái, đi vài bước sang phải... Bỗng nhiên hiểu ra.
Hắn cầm mảnh kính, lẩm bẩm nói:
- Có gì đó... ở trong sông?
Tõm một tiếng!
Thiếu niên lại nhảy xuống sông, căn cứ vào mặt kính chỉ điểm bơi qua chỗ vị trí bảo vật lúc đầu, lấy được hòn đá xám kia.
Ầm!
Hắn lao ra khỏi mặt sông, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hét dài:
- Ca ca... Là vu hồn của ngươi ở trên trời đang chỉ điểm cho ta sao? Có Khai Khiếu Thạch, ta nhất định có thể thành công khai linh, báo thù cho ngươi...
- Nói vớ vẩn gì vậy?
Thần thức của Phương Tịch lần lượt nhớ kỹ, nhưng vẫn không hiểu.
Hắn theo thiếu niên này, nhìn hắn đặt mảnh kính đồng vỡ và hòn đá vào trong một túi da thú nhỏ và trân trọng treo ở trên ngực, sau đó lên đường trở về.
Trên đường đi, thần thức của Phương Tịch thỉnh thoảng quét qua cảnh tượng gần đó, nhớ kỹ phong cảnh của thế giới này.
Đại khái một canh giờ sau, hắn “nhìn thấy một doanh địa đơn sơ nguyên thủy.
Hàng rào cực lớn ở lối vào của sơn cốc, còn có kiến trúc canh phòng như tiễn tháp.
Sau khi đi qua sơn cốc, bên trong có rất nhiều túp lều được dừng bằng gỗ và da thú, một vài nhân tộc mặc trang phục da thú đang hoạt động.
Thiếu niên đi thẳng vào trong một túp lều nghỉ ngơi, mà ở sát bên cạnh còn có một nữ tính thân hình cao lớn đang cho con bú.
Sau khi dỗ đứa trẻ sơ sinh ngủ, nàng lại đi dạy mấy đứa trẻ một hai tuổi bên cạnh học nói.
Ở trên cọc gỗ ngoài cửa còn cắm một cái xương đầu quái thú trắng ởn, thoạt nhìn đặc biệt khủng khiếp.
- Rất tốt, cuối cùng đã đi tới nơi Nhân tộc tụ tập, có thể học cách nói chuyện rồi...
Thần thức của Phương Tịch đảo qua xung quanh, không khỏi hài lòng:
- Chẳng qua... Cảm giác hơi nguyên thủy...
Thần thức của hắn phóng ra ngoài, không ngừng ghi chép tất cả những gì mình nhìn thấy.
Không biết qua bao lâu, theo tiếng ồn ào vang lên, thiếu niên cũng bị đánh thức. Hắn đi tới ngoài lều vải.
Ở cửa sơn cốc có truyền đến những tiếng hoan hô.
Mấy người đầy hình xăm trên thân, vóc dáng vạm vỡ mang mấy con mồi, thắng lợi trở về.
- Đây là...
Nhờ thiếu niên tới gần, thần thức của Phương Tịch đảo qua, chỉ thấy được một con lợn rừng lông đen khổng lồ giống như căn nhà, có sáu cái răng nanh.
- Đây là... Yêu thú? Khí tức hơi khác...
- Nhưng chắc hẳn rất mạnh. Chỉ là thân thể này có lẽ tương đương với Luyện Khí trung hậu kỳ?
Hắn bỗng nhiên cảm thấy chờ mong về thế giới này.
...
- Không tệ, không tệ, lần này thăm dò có thu hoạch lớn...
Bên trong phòng luyện công, Phương Tịch lấy lại tinh thần và cười gượng.
Hắn cảm nhận thần thức trống rỗng và mệt mỏi, không khỏi ngồi xếp bằng, dùng đan dược để hồi phục.
Hắn có cảm giác, chính trong nhiều lần kiệt quệ và hồi phục này, thần trí của mình mới được rèn luyện.
Đương nhiên, trong đó không thiếu được công lao của Chư Thiên Bảo Giám.
Nếu không phải xuyên qua hai giới, chỉ dựa vào lợi ích bản thân không ngừng tiêu hao thần thức để tăng thêm, vậy bí thuật và công pháp thần thức không tránh khỏi quá đơn giản rồi. Thần thức của những tu sĩ Trúc Cơ kia cũng có thể nhanh chóng nâng cao, sẽ không bị kẹt ở trong một cảnh giới lâu như vậy.
Phương Tịch xuất quan, phát hiện trong đình viện tương đối náo nhiệt.
Vi Nhất Tịch không có cách nào ra ngoài, lại mở linh tửu, lôi kéo đám người Nguyễn Đan cùng uống, lại dọa Đại Thanh Ngư sẽ nấu “canh Tiểu Thanh Long .
Kết quả Đại Thanh Ngư không thèm để ý, nhàn nhã bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng phun bọt khí.
- Công tử!
Kim Linh ra cửa mua đồ trở về, trên gương mặt tái nhợt vì khiếp sợ, vỗ ngực nói:
- Thiếp sợ muốn chết...
- Hội đấu giá đã có kết quả?
Phương Tịch đoán được điều gì đó, cười hỏi.
Đám người Nguyễn Đan nghe đến đó, cũng vểnh tai lên nghe.
- Đúng vậy...
Kim Linh nói:
- Bên ngoài bây giờ đầy những lời đồn. Có nói Tống gia táng gia bại sản, cướp được linh vật Kết Đan, cũng có người nói nó bị một vị khách độc hành Trúc Cơ hậu kỳ của Mộc Quốc mua đi... Nhưng sau khi hội đấu giá lớn kết thúc, ngoài tiên thành thật sự xảy ra đại chiến, có rất nhiều Trúc Cơ ra tay, linh quang và mức độ phá hủy kia thực sự dọa người...
- Thời buổi hỗn loạn...
Phương Tịch thở dài một tiếng, cảm giác có phải mình lựa chọn tư thế nằm ngang không đúng?
Sao mình nằm chừng mười năm, cuộc sống yên tĩnh lại bị phá hỏng?
“Không đúng, chỉ cần ta một lòng nằm ngang, không ai có thể làm gì ta!
Hắn quyết định, trầm giọng nói:
- Kể từ hôm nay, Đào Hoa Các đóng cửa từ chối tiếp khách, tất cả các ngươi bế quan cho ta đi!
- Đại thúc...
Vi Nhất Tịch nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ tội nghiệp.
- Đặc biệt là ngươi, chừng ấy tuổi còn chưa đột phá Luyện Khí hậu kỳ, quả thật khiến cho ta mất mặt!
Phương Tịch nghiêm mặt:
- Ngươi không đột phá Luyện Khí hậu kỳ, không được xuất quan!