Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 311: Người quen cũ (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Xuân đi thu tới, nóng lạnh luân chuyển...

Bất tri bất giác đã qua mấy năm.

Bên trong phòng luyện công ở Đào Hoa Các, Phương Tịch vận hành chu thiên, cảm nhận được một giọt chất lỏng pháp lực nữa lại ngưng tụ ở trong đan điền khí hải, hắn không khỏi vui mừng.

- Bấm tay tính toán, năm nay ta sáu mươi sáu tuổi, trong đan điền khí hải tích lũy được hai mươi sáu giọt chất lỏng pháp lực. Trước một trăm tuổi, ta có cơ hội đột phá Trúc Cơ trung kỳ!

Tu vi tiến triển nhanh chóng dĩ nhiên là kết quả Phương Tịch khổ luyện không ngừng mỗi ngày.

Cho dù hằng ngày hắn có chơi bời với Kim Linh, nhưng trong lúc tu hành luyện đan dược, hắn chưa bao giờ thả lỏng yêu cầu đối với mình.

Đồng thời, tuy Thanh Mộc Trường Sinh Công không bằng pháp quyết đỉnh cấp, nhưng cũng được xem là tinh phẩm, ở trong trình độ tu sĩ Trúc Cơ ít nhất không gặp cản trở.

Ngoài điều này ra chính là công lao của Thanh Mộc Linh Thể.

Bây giờ, Phương Tịch cảm thấy sâu sắc được bản thân mình lúc trước chạy đi trồng cây chính là quyết định cực kỳ sáng suốt.

Bằng không lúc này mình lấy tư chất linh căn hạ phẩm tu luyện Trúc Cơ sơ kỳ, tất nhiên mỗi bước đều khó khăn, làm sao dễ dàng được như vậy?

- Tốc độ này của ta đã mơ hồ đuổi kịp thậm chí vượt qua La Công tự mình đột phá Trúc Cơ... Người này có Bạch Phong Sơn ủng hộ, trên người có pháp quyết đỉnh cấp, tu luyện ở chỗ linh mạch cấp hai thượng phẩm, còn thỉnh thoảng có đan dược giúp đỡ...

- Ừ, không thể bỏ xuống Liễm Tức Thuật... Ta khổ luyện mấy chục năm, chờ đến lúc ta đột phá Trúc Cơ trung kỳ, phối hợp Yêu Ma Thụ che giấu pháp lực, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ viên mãn cũng chưa chắc có thể nhìn ra ta có đột phá...

Về phần tu sĩ Kết Đan?

Ba nước cũng chỉ có mấy người, mặt trước xác suất đột phá lên quá thấp.

Phương Tịch xuất quan, cầm một nắm linh thực cho cá ăn.

Đúng lúc này, Kim Linh lại báo lại:

- Công tử... Ngoài cửa có khách đưa bái thiếp, tự xưng là người cũ ở Đào Hoa Đảo!

- Mau mời vào. Thôi... để ta đích thân ra đón!

Phương Tịch đi ra khỏi Đào Hoa Các, đã thấy mấy người đứng chờ ở cửa.

Nguyễn Tinh Linh mặc váy màu hồng phấn, gương mặt bình thường, Nguyễn Đan với vẻ mặt lạnh lùng, còn có Vi Nhất Tịch với vẻ mặt phấn chấn...

Cuối cùng lại là hai người Lư Quá, Vương Tiểu Hổ co chân rụt tay, co đầu rụt cổ, đứng bên cạnh giống như nông dân vào thành.

- Đại thúc... Ngươi thật sự Trúc Cơ thành công à?

Vi Nhất Tịch tiến lên, muốn kéo tay áo của Phương Tịch lại không dám:

- Mấy năm trước, ta nhận được tin chỉ muốn tới tìm ngươi, kết quả bị đảo chủ khuyên can, nói chờ đến hội đấu giá lớn sẽ cùng lên đường, cũng có thể tiện chiếu cố lẫn nhau...

- Ừ!

Phương Tịch vẫn xoa đầu Vi Nhất Tịch như ngày trước, khiến nàng vui vẻ cười híp mắt.

- Bái kiến Phương tiền bối!

Nguyễn Đan nhìn thấy Phương Tịch vẫn phong độ phiêu dật, giống như thiếu niên công tử, gương mặt hoàn toàn không thay đổi, thậm chí hình như càng trẻ tuổi hơn. Nàng thoáng xúc động, chủ động hành lễ.

- Tu vi của ngươi không tệ, không ngờ đã đạt đến Luyện Khí tầng chín. Mấy năm nay, ngươi chắc hẳn vẫn chăm chỉ tu hành... Ơ? Tay của ngươi?

Phương Tịch nhìn về phía cánh tay phải của Nguyễn Đan, phát hiện chỗ đó không trống trải mà có một cổ tay trắng như ngó sen.

- Nhờ có sư phụ tìm cho ta linh dược cấp hai, tay mới sống ra...

Nguyễn Đan nhìn sư phụ của mình với vẻ cảm kích.

- Linh đan cấp hai có thể mọc ra tứ chi đúng là cực kỳ hiếm thấy... Làm khó Nguyễn đảo chủ có thể tìm tới.

Phương Tịch xúc động, nói với Nguyễn Tinh Linh.

- So với đạo hữu nghịch thiên cải mệnh, trước sáu mươi đã thành công Trúc cơ, lại không đáng kể tới...

Nguyễn Tinh Linh nhìn Phương Tịch lúc này, vẻ mặt dường như hơi hoảng hốt.

- Mời các vị vào bên trong...

Phương Tịch cười ha ha, nhìn về phía hai người Lư Quá, Vương Tiểu Hổ.

- Bái kiến lão gia, chúc mừng lão gia Trúc Cơ công thành!

Lư Quá và Vương Tiểu Hổ vội vàng hành lễ.

- Thôi, sau này gọi ta là công tử!

Đoàn người tiến vào Đào Hoa Các, lần lượt than thở trước cảnh đẹp tuyệt trần và linh khí ở đây.

Vi Nhất Tịch liếc nhìn về phía Kim Linh, lại nhìn Nguyễn Tinh Linh, có vẻ ngẫm nghĩ...

...

Dưới cây hoa đào.

Phương Tịch xếp bàn và rót cho Nguyễn Tinh Linh một chén Thanh Trúc Tửu, Nguyễn Đan đứng hầu bên cạnh.

Nàng không ngồi, tất nhiên những người khác cũng không có chỗ.

Ngược lại Vi Nhất Tịch đứng bên hồ nước chào hỏi Đại Thanh Ngư lâu ngày không gặp, bị chọc cho cười không ngừng.

- Từ biệt mấy năm, phong thái của đảo chủ vẫn như xưa!

Phương Tịch rót rượu xong, cười ha hả nói.

- Tình cảnh này giống như năm đó...

Nguyễn Tinh Linh cầm chén rượu, nhìn hoa đào đầy viện, khá xúc động:

- Ai có thể ngờ được, lão nông canh giữ trong Phỉ Thúy Nhai năm đó, hôm nay lại trở thành đại tu sĩ Trúc Cơ trong tiên thành chứ?

- Ha ha... Ta cũng nhờ làm ruộng mấy chục năm sau, ngẫu nhiên đột phá Luyện Khí hậu kỳ, mới một lần nữa suy nghĩ về tiên đạo... Tiếp theo đi tới Bạch Trạch Tiên Thành, may mớn tu luyện tới Luyện Khí viên mãn trước sáu mươi tuổi, lại gặp may mắn nhận được một món linh vật Trúc Cơ, vội vàng bế quan đột phá... Bây giờ nghĩ lại cũng thấy mình cực kỳ may mắn!

Phương Tịch hình như rất xúc động, nói ra lời nói dối đã soạn sẵn từ lâu.

- Ôi... Tán tu Trúc Cơ không dễ dàng. Đạo hữu có thể có được ngày hôm nay, tuyệt đối không phải là cầu may.

Nguyễn Tinh Linh hình như nhớ tới điều gì đó, lặng lẽ nhìn chén rượu.

Hơn chục năm trước, nàng là Luyện Khí viên mãn, bây giờ vẫn là Luyện Khí viên mãn.

Thậm chí tuổi tác không khác nào Phương Tịch, nếu không phải nàng dùng đan dược giữ nhan sắc, bây giờ đã thành bà lão phàm tục rồi.

- Ta quan sát thấy tinh khí thần của đạo hữu vẫn không tệ, lần này trước khi tới tham gia hội đấu giá lớn, tất nhiên đã có tính toán trước.

Phương Tịch uống một chén Thanh Trúc Tửu, cảm nhận vị cay trong rượu, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

- Chẳng qua liều mạng đánh một trận thôi...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)