Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 31: Yêu hoạn (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Mấy ngày sau, buổi tối.

Cửa sau Phương phủ.

Một đoàn mây đen không biết từ đâu bay đến, che đậy ánh trăng.

Trong tối tăm, cửa sau từ từ mở ra, một bóng người nhẹ nhàng rời đi.

Bóng người này nhìn xung quanh, xác thực không ai chú ý hắn, lập tức cúi người xuống, dọc theo góc đường rời đi, sau đó chui vào một nhà dân.

- Khà khà... lão Phúc, ngươi rốt cục đến rồi!

Trong phòng đốt ngọn đèn, một tráng hán thân hình cao lớn che mặt, nhìn Phúc quản gia cười gằn.

- Lão phu đã theo các ngươi nói đi làm, cháu trai của lão phu đâu?

Phúc quản gia biểu hiện đông cứng.

Nếu không phải cháu trai của mình bị bắt làm con tin, hắn tuyệt đối sẽ không phản bội gia chủ.

- Hừ, có thăm dò được đoạn thời gian người kia biến mất đi nơi nào? Còn có hắn giấu vàng bạc ở nơi nào không?

Người bịt mặt hỏi.

- Ta làm sao biết? Người kia luôn rất cẩn thận.

Phúc quản gia thở dài:

- Ta vào phòng của hắn mấy lần, đều không thu hoạch được gì... Ngươi mau trả cháu trai lại cho ta, lão phu muốn cao bay xa chạy!

Tuy hắn không biết lai lịch của Phương Tịch, nhưng nhìn cử chỉ hành vi của đối phương, liền biết lai lịch tuyệt đối không nhỏ, nói không chắc là tiểu công tử của thế gia nào đó!

Phản bội gia chủ như vậy, hắn chỉ muốn thoát thân!

- Ước định lúc trước của chúng ta, là ngươi nhất định phải thăm dò ra tin tức hữu dụng mới được.

Người bịt mặt mắng:

- Ngươi quá vô dụng, chẳng trách lúc trước xém chút chết đói!

- Đúng... Ta cũng không nghĩ tới, lúc trước ông cháu ngươi sắp chết đói ở ven đường, là ta cứu các ngươi, kết quả ngươi lại phản bội ta.

Lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tới một giọng nói.

- Cái gì?

Phúc quản gia cùng người bịt mặt đều kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ầm!

Cửa phòng mở ra, Phương Tịch nghênh ngang đi vào.

- Đi chết đi!

Chớp mắt tiếp theo, người bịt mặt nhảy lên thật cao, cẳng chân giống như búa lớn đập xuống!

Hắn ứng biến rất nhanh, sau khi phát hiện có người, lập tức lựa chọn động thủ!

- Quả nhiên là Hồng Xà Thối!

Phương Tịch cười cười, vỗ ra một chưởng.

Một chưởng này của hắn đi sau mà đến trước, giống như một bức tường, tiếp được một cước của người bịt mặt.

Ầm!

Chưởng ảnh cùng cước ảnh va chạm, người bịt mặt đánh vỡ một cánh cửa sổ, cả người bay ngược ra.

- Được lắm Bạch Vân Chưởng!

Âm thanh khàn khàn truyền đến, Phương Tịch đuổi tới, nhìn thấy bóng người kia đang phi nhanh đi xa, trong chớp mắt liền biến mất ở góc đường.

Phương Tịch không có đuổi theo, mà xoay người, nhìn Phúc quản gia sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

- Lão gia, là lão nô có lỗi với ngài!

Phúc quản gia quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa:

- Đều do người bịt mặt trời đánh kia, hắn bắt cóc cháu trai của lão nô, bức lão nô làm việc cho hắn...

- Phúc quản gia, ta đương nhiên biết, ngươi đang làm việc rất tốt, nếu không phải bị người cưỡng bức, sao có thể phản bội ta?

Phương Tịch nói:

- Chỉ bất quá phản bội chính là phản bội, một lần bất trung, vạn lần bất thứ, ngươi đi thôi!

- Cái gì?

Phúc quản gia lập tức ngẩng đầu, nét mặt tràn đầy ngơ ngác.

Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, vị lão gia thường ngày cười híp mắt, cực kỳ dễ nói chuyện, lại có một mặt lãnh khốc như vậy!

Nhưng hắn đã không kịp nói thêm cái gì, bởi vì một bàn tay đen nhánh lặng yên đặt lên đầu hắn.

Trên mặt Phúc quản gia bao phủ một tầng hắc khí, ngã trên mặt đất, biến thành một thi thể...

- Ngươi vì cháu trai phản bội ta, ta có thể lý giải, nhưng không có nghĩa là ta sẽ tha thứ ngươi... Ta chỉ phụ trách đưa ngươi xuống địa phủ, tha thứ ngươi là chuyện của Diêm Vương.

Phương Tịch thu chưởng, xoay người rời đi.

Trên thực tế, hắn muốn giết A Phúc còn có một lý do khác.

Sau khi đối phương phản bội hắn, chỉ nghe người bịt mặt nói vài câu, liền xưng hô hắn từ lão gia xuống thành người kia, từ điểm này có thể biết, dù người này bị bức ép phản bội, nhưng nội tâm chưa chắc không có phản cốt!

- Từ năng lực xử lý sự vụ của hắn, có lẽ xuất thân thư hương môn đệ, làm quản gia cho ta, xác thực là ủy khuất...

- Người đọc sách kiêu căng tự mãn, làm sao cam tâm làm nô bộc? Bởi vì nghĩ quá nhiều, vì lẽ đó dễ dàng cân nhắc hơn thiệt, kẻ phụ tâm đa phần là đám đọc sách, họa tới từ miệng!

Phương Tịch trở về phủ đệ, đảo mắt liền quên chuyện của Phúc quản gia.

Còn cháu trai của đối phương, thì mặc nó tự sinh tự diệt, không liên quan gì tới hắn cả.

...

Hôm sau.

Đám người Nguyệt Quế đứng thành một hàng, từng người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám thở mạnh.

Có hơi nhát gan, bắp chân đã run rẩy.

Bởi vì hôm nay Phương Tịch gọi Nhân Nha Tử tới (*kẻ buôn người), bán toàn bộ nha hoàn bình thường đi gần với Phúc quan gia.

- Lão gia tha mạng, lão gia tha cho ta đi!

Một nha hoàn gọi trời khóc đất, nhưng vẻ mặt Phương Tịch vẫn không nhúc nhích, chỉ đẩy lá trà trong chén trà.

Nha hoàn không có quyền tự do, một khi bị bán, gia chủ sau chưa hẳn hiền lành như mình, thậm chí có khả năng bị bán vào kỹ viện hạ đẳng nhất!

Tình cảnh này rất thảm, Bách Hợp ở bên cạnh có chút không đành lòng, nhưng nàng một câu cũng không dám nói.

Bởi vì nàng rất rõ ràng, mình dám nói nhiều một câu, Phương Tịch sẽ bán luôn cả nàng.

- Đa tạ Phương lão gia, đây là ngân lượng.

Nhân Nha Tử nhìn Phương Tịch, cười đến thấy răng không thấy mắt, đây chính là khách hàng lớn nha.

Lúc này cung cung kính kính dâng bạc lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)