Mấy năm sau, ở Túy Bạch Trì.
Đây là động phủ ở nội thành do Bạch Trạch Tiên Thành tặng cho La Công, là linh mạch cấp hai thượng phẩm, diện tích rộng rãi, trong hồ còn có thể nuôi ít linh dược thủy sinh và linh ngư, hàng năm đều thu được một khoản lợi ích.
Người này gia nhập Bạch Trạch Tiên Thành làm khách khanh, động phủ này được tặng không, phong cảnh đẹp mắt, ở cùng người nhà đệ tử, quả nhiên là một chuyện vui lớn trong nhân gian.
Lần đầu tiên Phương Tịch tới nhà làm khách, nhìn thấy cảnh vật trong Túy Bạch Trì cũng không khỏi hâm mộ.
Lúc này, trên mặt ao đang có linh hà nở rộ, từng bông hoa sen nở rộ, mùi thơm tỏa ra khắp nơi.
Một chiếc linh thuyền dập dầnh trong lá sen xanh.
- Có người đến đây, hàn xá đơn sơ lại lấy đài sen hạt sen chiêu đãi khách quý...
La Công ngồi ở trên linh thuyền, tùy tiện vẫy tay một cái, đã hút tới một đài sen lớn màu xanh lục, đặt ở trước bàn của Phương Tịch.
- Cảm ơn...
Thần thức của Phương Tịch đảo qua, lập tức cười:
- Đây là Khổ Tâm Hà linh thực cấp hai? Tâm sen có thể làm thuốc, chính là nguyên liệu chính của Khổ Tâm Đan, có hiệu quả ngoài dự đoán khi loại tâm hỏa, trục xuất tâm ma cho tu sĩ...
- Hạt sen Khổ Tâm Hà phải trên trăm năm mới có khả năng làm thuốc. Chỗ ta chỉ mới mấy chục năm thôi... Hơn nữa, đây còn là ao do tiền bối để lại...
La Công xoa cằm, cười ha ha:
- Ta lại nhớ Đào Hoa Nhưỡng của Phương đạo hữu hơn...
- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ...
Trước đây Phương Tịch và La Công chẳng qua chỉ quen sơ qua, dạo này bọn họ cố ý kết giao nên đi lại nhiều, cũng có thể tính là bằng hữu.
Hai người nói chuyện phiếm, nói chút tâm đắc lúc tu luyện, còn có vài việc vặt vãnh khác, thật ra cũng khá hòa hợp.
- Chức khách khanh này thật ra khá nhàn...
La Công uống một ngụm Đào Hoa Nhưỡng, có phần không giữ được miệng:
- Cơ bản hai ba năm mới có một lần nhiệm vụ cưỡng chế, cũng không ngoài đuổi yêu thú cấp hai xung quanh, hoặc áp giải thương đội mà thôi... rất thoải mái!
Hắn vui vẻ nhướng mày:
- Không chỉ có vậy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được phần thưởng phong phú. Lần này, ta lại đổi một bình Băng Cơ Ngọc Cốt Đan. Khi phối hợp với viên đan dược này, ta cảm giác tu luyện Minh Ngọc Quyết giống như có thần trợ giúp... Có lẽ trong vòng hai ba mươi năm, pháp lực lại có thể viên mãn, đột phá bình cảnh trung kỳ!
Minh Ngọc Quyết chính là công pháp La Công đổi được từ Bạch Phong Sơn.
Pháp quyết này đồng thời tu luyện pháp thể, tốc độ pháp lực tinh tiến rất nhanh, uy lực lại lớn, chính là pháp quyết đỉnh giai hiếm có.
So sánh ra, Thanh Mộc Trường Sinh Công của Phương Tịch ngoại trừ có công hiệu giữ nhan sắc dưỡng sinh, đấu pháp đều bình thường, hoàn toàn không có gì đáng khen.
- La huynh không hổ danh là thiên tài tự mình đột phá Trúc Cơ, lại gia nhập thế lực lớn, tương lai sẽ là một con đường bằng phẳng, phát đạt, mong đừng quên kéo tiểu đệ theo đấy...
Phương Tịch giơ ly rượu lên, lại mời La Công một chén.
Tuy vẻ mặt La Công vẫn bình tĩnh nhưng đuôi lông mày khẽ động, rõ ràng tâm trạng vô cùng sung sướng.
Hai người cùng nói chuyện phiếm, Phương Tịch làm như lơ đãng nhắc tới Tống gia.
- Tống gia luôn hành sự bá đạo. Lúc lão tử là tán tu cũng không ít lần bị Tống gia bắt nạt, bọn họ còn không phải ỷ mình có một lão tổ Trúc Cơ viên mãn sao?
La Công cũng rất xem thường điều này.
Bây giờ, hắn là khách khanh của Bạch Trạch Tiên Thành, phía sau có lão tổ Kết Đan!
- Ta thấy Tống gia lớn lối như thế, nhất định không thể lâu dài...
Phương Tịch nói như cùng chung mối thù.
- Chuyện này hơi khó... Ôi, dù sao Tống gia có nội tình thâm hậu, đại trận hộ tộc là cấp ba đấy!
La Công hạ giọng:
- Có đại trận cấp ba bảo vệ căn cơ, lão tổ nhà hắn quanh năm trấn giữ, tu sĩ Trúc Cơ viên mãn chủ trì trận pháp cấp ba, cho dù lão tổ Kết Đan cũng khó có thể công phá được... Chẳng qua ta thấy, năm đó Huyền Thiên Tông có thể tàn sát Tư Đồ gia, tất nhiên cũng có chút ý kiến với Tống gia. Chẳng qua là trước dễ sau khó mà thôi. Lão đệ chỉ cần chờ xem kịch vui là được rồi... Đương nhiên, lão tổ Tống gia cũng có chút khả năng phá quan, đột phá thành Kim Đan. Nhưng chuyện không liên quan tới chúng ta, bớt trêu chọc Tống gia là được rồi...
- Không sai, chúng ta có tuổi thọ lâu dài, ngồi xem hoa nở hoa tàn chẳng phải tốt hơn sao?
Phương Tịch cười ha ha, lột đài sen ăn từng hạt sen.
Hắn cảm nhận vị thanh kèm theo chút đắng của hạt sen lan tỏa trong miệng, ánh mắt chợt nặng nề hỏi:
- Tuy Bạch Trạch Tiên Thành này tốt, nhưng có một ít vật phẩm không tiện đặt ở bên ngoài, lại khó có thể mua được. Không biết gần đây có thể có chợ không?
- Ngươi nói là... chợ đêm à?
La Công mỉm cười:
- Chúng ta ngoài mặt là chính đạo, những đồ của ma tu, thậm chí tang vật có được do giết người đoạt bảo... thật sự không tiện trắng trợn bán ra ở trong tiên thành. Nhưng ở ngoài Bạch Trạch Tiên Thành, cứ cách một thời gian lại có chợ đêm, vị trí không cố định. Đến lúc đó sẽ có thông báo. Nếu đạo hữu có ý, ta sẽ lưu ý giúp ngươi...
- Cái này... vẫn thôi vậy.
Phương Tịch lắc đầu:
- Giao dịch ở ngoài tiên thành, nếu chẳng may gặp phải nguy hiểm thì sao?
- Ha ha, ta là thế hệ tu tiên giả, nên dũng mãnh tiến lên!
La Công cười ha ha:
- Đạo hữu vẫn quá cẩn thận...
- Ta công pháp bình thường, pháp lực thấp, đấu pháp bình thường... Vẫn nên chuyên tâm luyện đan, thu tài nguyên tu hành vậy...
Phương Tịch thở dài, vẻ mặt phiền muộn.
...
- Ban đầu, hắn vốn muốn đi chợ đêm mua nguyên liệu khôi lỗi cấp hai, bây giờ xem ra vẫn phải để lại...
Bên trong phòng tu luyện ở Đào Hoa Các.
Phương Tịch ngồi xếp bằng, hai tay không ngừng bấm pháp quyết.
Trong đôi mắt hắn lóe lên từng đốm sáng màu xanh lục, trong thức hải có hai phân niệm thần thức bị cắt nhỏ ra.
- Thiên Tư Khống Khôi Quyết, tầng thứ nhất, thành công rồi!
Một phần bí thuật này có thể phân thần hóa niệm, phân ra hai ý niệm thần thức tiến vào trong khôi lỗi, thực hiện khống chế hoàn mỹ.
Thần thức của Phương Tịch mạnh mẽ, tu luyện tương đối nhanh chóng.
Trên mặt hắn lóe lên vẻ vui mừng, vỗ vào túi linh thú bên thắt lưng.