Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 308: Giết người đoạt bảo (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Thậm chí ở trên mặt gương hiện ra nhóm một dòng chữ...

- Lấy thần thức làm bút, mặt gương làm giấy, tiêu hao lực thần thức là có thể để lại chữ viết...

Đây là một công năng nhỏ hắn lục lọi được trong khoảng thời gian này.

Nói một cách tổng thể, có thể giả khí linh gạt người, tuy... vẫn không có tác dụng gì lớn.

- Hả? Lại có người đến!

Thần thức của Phương Tịch vừa phóng ra, phát hiện lại có một người mặc da thú đi tới bờ sông.

Đối phương có dáng người vạm vỡ, nhưng gương mặt còn non nớt, trong tay cầm theo túi nước cực lớn, trên thân còn có hình xăm màu xanh đen.

- Nếu không... mình thử một lần?

Trong lòng Phương Tịch đang suy nghĩ có nên gọi người này tới, nhặt mảnh vỡ lên không.

Bỗng nhiên, biến cố khác thường xảy ra!

Trong lúc thiếu niên kia lấy nước, một người thanh niên mặc da thú màu đen lén tới gần, thân hình hắn lộ ra đường cong lưu loát, trong tay cầm một con dao găm màu đen, giống như một con báo săn mồi bò trong bụi cỏ tiến tới, sau đó hung bạo hại người!

Phụt!

Do bất ngờ không kịp đề phòng, con dao găm để lại một vết thương lớn trên lưng của người thiếu niên. Người thiếu niên nhìn về phía người đánh lén và phát ra một câu với âm thanh kỳ cổ.

“Tốt... Quả nhiên là ngôn ngữ dị giới, ta nghe không hiểu...

Phương Tịch phỉ nhổ một câu, lại cẩn thận ghi nhớ cách phát âm này.

Từ sau khi luyện thành thần thức, hắn đã biến thành một tiểu thiên tài, không chỉ bách nghệ tu tiên vốn gian nan trở nên tiến bộ thần tốc, học tập một vài bản lĩnh của người phàm cũng rất thuận lợi.

Hai thiếu niên này nhanh chóng giao đấu, tuy lực lượng rất lớn nhưng theo Phương Tịch thấy vẫn ở trình độ võ giả phàm tục.

Nếu ở Đại Lương, miễn cưỡng tính là khí huyết tam biến, thậm chí còn không phải là võ quán chủ!

Người thanh niên đánh lén cũng kêu lên vài câu, trong con mắt có phần sốt ruột.

“Thoạt nhìn không giống như báo thù, ngược lại giống giết người đoạt bảo?

Phương Tịch cẩn thận quan sát cách hai người phát âm nói chuyện... Tuy thiếu niên lấy nước có võ đạo cao thâm hơn, nhưng bị thương do tập kích bất ngờ nên chịu thiệt lớn.

Hắn dần dần rơi xuống hạ phong, trên người cũng càng lúc càng nhiều vết thương.

Cuối cùng, người này ném ra một nắm cát để ép người thanh niên đánh lén phải lùi lại, sau đó hô to một tiếng và ném một cái túi bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, hắn là lén lút ném vật phẩm và trong nước sông phía sau.

Thần thức của Phương Tịch đảo qua, phát hiện đó là một vật màu xám khác nào khác đá cuội bình thường.

Người thanh niên đánh lén có thân pháp giống như phi điểu. Hắn nắm lấy cái túi nhỏ và móc ra một thứ giống như cục đá xám, vẻ mặt mừng rỡ.

Sau đó, hắn nhìn về phía thiếu niên, vẻ mặt trở nên dữ tợn.

Lại sau mấy chiêu, thiếu niên bị đâm một dao xuyên tim, ngã xuống đất, hoàn toàn không còn hơi thở.

Người thanh niên đắc ý cười to và đá bay thiếu niên xuống sông.

Từng tia máu tản ra trong sông, nhẹ nhàng bay đến sát mảnh vỡ Thanh Đồng Giám.

Phương Tịch lặng lẽ nhìn chăm chú vào thi thể của thiếu niên.

“Quả nhiên, ngươi không phải là nhân vật chính...

Hắn phỉ nhổ một câu, thần thức tiếp tục quan sát hòn đá cuội bình thường kia.

“Ừ, quả nhiên không phải là vật phẩm bình thường, bên trong hình như có linh khí?

Viên đá cuội này ở cách mảnh gương hai trượng, cũng không quá xa.

Phương Tịch suy nghĩ nhưng không định nhắc nhở kẻ giết người đoạt bảo kia.

Hắn tự nhận mình không phải là người tốt, nhưng không phải người xấu.

Loại người tầm thường như hắn tất nhiên vẫn hy vọng trên thế giới càng lúc càng có nhiều người tốt hơn.

Thậm chí cho dù là người xấu cũng càng thích quan hệ tốt với người tốt, hy vọng trên thế giới có càng nhiều người tốt hơn.

- Dù sao ta có thọ nguyên dài, không vội, không vội... cứ tiếp tục chờ đợi thời cơ vậy...

Cảm nhận được thần thức tiêu hao, Phương Tịch chủ động rút về.

...

Giới tu tiên Nam Hoang, Bạch Trạch Tiên Thành, Đào Hoa Các.

Phương Tịch mở hai mắt ra, cảm giác giống như mới nằm mơ vậy.

- Chỉ là... cảnh trong giấc mơ này quá chân thật...

- Thế giới kia thoạt nhìn còn kém hơn Man Hoang...

Nghĩ đến hai người kia mặc trang phục da thú, còn có dao găm thô sơ, Phương Tịch ngẫm nghĩ.

- Ngoài điều này ra... Linh khí thiên địa chắc hẳn dồi dào hơn Đại Lương Thế Giới... Linh vật cũng không hiếm thấy. Ít nhất hai thiếu niên khí huyết tam biến còn có thể tìm được... chỉ là không biết nó có tác dụng gì?

- Xem trên hệ thống tu luyện, trước mắt vẫn chỉ là trình độ người phàm giao đấu... Cũng không thấy yêu ma gì... Trong sông cũng không có yêu thú.

Hắn không ngừng tổng kết lại những gì biết được mỗi người.

- Nói một cách tổng thể, ta không biết thế giới kia có giá trị gì?

Phương Tịch suy nghĩ, mục tiêu ngắn hạn ở Tàn Phiến Thế Giới chắc hẳn không phải là công pháp, bí thuật mộc, hiểu biết các loại...

Dù sao mình không mang được thứ gì qua, cũng không thể truyền tống vật phẩm bên kia tới.

Không có khả năng chỉ thu hoạch kiến thức tài phú vô hình chứ?

- Mục tiêu dài hạn... Lại không ngừng thăm dò cách truyền tống vật phẩm thậm chí là người... Kém nhất cũng phải thu mảnh vỡ Thanh Đồng Giám kia về!

Phương Tịch nhất định phải lấy được chí bảo có thể xuyên qua các thế giới này!

- Tiên vật như vậy... Trước đây rốt cuộc vì sao lại bị vỡ chứ?

Hắn nghĩ tới chuyện đó, không khỏi trầm ngâm cân nhắc...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)