Liễu Như Yên nóng lòng muốn thử kiến nghị.
- Rất tốt!
Phía sau Phương Tịch hiện ra người khổng lồ màu máu đỏ cao sáu trượng, cương khí khủng khiếp quét ngang bốn phía.
- Vậy môn chủ cũng phải cẩn thận đấy, ta... Ta cũng không biết mình mạnh tới mức nào đâu!
Liễu Như Yên phát ra một tiếng hét to, nữ Võ Thần phía sau cũng làm động tác tương tự với nàng.
Vù!
Nữ Võ Thần vỗ cánh lao tới trước mặt Phương Tịch, một tay bổ xuống với thế như thiên quân vạn mã.
Ầm!
Phương Tịch giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng ngăn cản, lại dễ dàng đỡ được một chiêu này:
- Không được... Lực quá yếu, lại tới!
- A, lực lượng Phượng Hoàng Niết Bàn!
Liễu Như Yên bị một chiêu ép lui, trên mặt lóe lên sự không cam lòng. Thân hình nàng giống như một con phượng hoàng, trong giây lát đã tới gần Phương Tịch, các loại quyền, chưởng, cước, trảo, chỉ... mỗi phần của cơ thể dường như đều hóa thành tuyệt học đoạt mạng, phát huy rất hoàn mỹ.
- Tuyệt học cực phẩm của Tông Sư Hội... Phượng Hoàng Niết Bàn Công à? Quả nhiên không tệ!
Phương Tịch thản nhiên đánh giá, hai tay tùy tiện vung vẩy, đỡ hết các đòn tấn công của Liễu Như Yên.
- Bí kỹ, Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu!
Trong phút chốc, Liễu Như Yên phát ra một tiếng kêu giống như phượng hoàng khóc, toàn thân có cương khí tăng vọt. Nữ Võ Thần không ngừng bay lên không trung, ở giữa không trung đánh xuống ba đòn.
Bí kỹ này có khả năng tăng cường mạnh mẽ, có thể khiến cho uy lực đòn thứ hai mạnh gấp đôi đòn thứ nhất!
Đến đòn thứ ba chính là gấp bốn!
Đây là tuyệt học khủng khiếp hoàn toàn tiêu hao cơ thể, với tu vi của Liễu Như Yên trước đây tối đa chỉ thi triển ra Nhị Điểm.
Một khi thi triển hoàn chỉnh Tam Điểm, xương cánh tay của nàng sẽ vỡ nát trước.
Nhưng sau khi đột phá Võ Thần, Liễu Như Yên không ngờ đã phát huy được uy lực bí kỹ này tới cực hạn!
Ầm!
Ầm ầm!
Phương Tịch giơ hai tay ra, trực tiếp bóp nát ảo ảnh phượng hoàng, nắm lấy đầu ngón tay của Liễu Như Yên.
- Bí kỹ không tệ, đáng tiếc, ngươi và ta chênh lệch quá xa...
Liễu Như Yên chỉ dùng một viên Thú Huyết Đan đột phá, Phương Tịch đã từng lại ở Võ Thần cảnh nhiều năm, khí huyết được tăng cường đến cực hạn!
Hơn nữa, bây giờ hắn đã Trúc Cơ, lại dịch kinh tẩy tủy, thay da đổi thịt!
- Như vậy... Ngươi cũng đỡ ta một chiêu!
Phương Tịch mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái.
Vù!
Một sợi tơ đỏ cô đọng đến cực điểm lóe lên, vị trí bờ vai bên phải của Liễu Như Yên lập tức hiện ra một vết thương.
Không chỉ có vậy!
Cánh của nữ Võ Thần quấn quanh người nàng nổ tung, khó có thể duy trì được thân hình, bất đắc dĩ phải hạ xuống mặt đất.
- Vẫn hơi yếu...
Phương Tịch đứng giữa không trung, bóng người màu máu đội trời, đạp đất.
Hắn phát hiện ra khuyết điểm của Cương Khí Hóa Dực này là mục tiêu quá lớn, không linh hoạt.
Dù sao phải dựa vào cánh để bay lên, con người lại không phải chim, cánh dài mấy mét không đủ... cánh lớn mười mấy mét, mấy chục mét lại quá bắt mắt, tùy tiện đánh một đòn tổn hại là khó duy trì được khả năng di chuyển trên không trung, trái lại lộ ra sơ hở cực lớn.
- Chẳng qua, dùng tới để di chuyển và thăm dò, hoặc nghiền ép gà yếu cũng không tệ lắm.
Phương Tịch làm ra lời đánh giá công bằng chính trực.
Cương Khí Hóa Dực bất luận là khuyết điểm hay tốc độ đều kém hơn tu sĩ độn quang không chỉ một bậc.
Chẳng qua, ở trong thế giới này đã rất tốt rồi.
- Đột phá! Liễu tả sử đột phá rồi!
- Thú Huyết Đan, Võ Thần cảnh... Đều là thật!
Các Tông Sư đứng ngoài xem trận chiến này lại không mê muội, trong lòng đều cảm giác có nhiệt huyết dâng trào.
- Liễu Như Yên, ngươi muốn khiêu chiến địa vị của bản môn chủ sao?
Phương Tịch đi tới trước mặt Liễu Như Yên, nâng cằm trắng mịn của đối phương lên, giọng điệu lạnh lùng hỏi.
- Đương nhiên, tiểu nữ tử chỉ biết thần phục nam nhân mạnh hơn ta!
Khóe miệng Liễu Như Yên chảy máu, nhìn Phương Tịch lại liếm máu bên khóe miệng, trong ánh mắt lộ ra sự điên cuồng:
- Ngươi mạnh hơn ta, ta thần phục ngươi!
- Người điên...
Phương Tịch thu tay về, cảm giác có phải tạp chất trong Thú Huyết Đan quá nhiều, gây tai họa ngầm tới tinh thần không?
Nếu cứ tiếp tục như thế, Đại Lương này có thể biến thành thế giới võ đạo thông thần trong tranh hoạt hình kiếp trước, miệng đầy những lời cường giả như vậy không?
“Suy nghĩ lại vẫn hơi kích động...
Phương Tịch lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ này.
...
Ngày hôm sau, Võ Thần Môn bình tĩnh lại. Chỉ có người hầu đang thu dọn đống đá vụn và kiến trúc bị phá hủy trong cuộc chiến đấu tối hôm qua.
Sau khi trở thành Võ Thần, thật sự dần dần không còn là người nữa.
Bọn họ đánh một trận có thể nói là hủy trời diệt đất.
Lần này cũng may là ở trên trời, nếu ở trên mặt đất, Phương Tịch chắc hẳn phải xây dựng lại Võ Thần Môn, sau đó những Tông Sư kia cũng phải chết hết một nửa...
- Môn chủ... Ta thất bại rồi!
Chu Đồng đi vào đại sảnh và quỳ xuống đất, trên gương mặt đầy vẻ xấu hổ.
Hai viên đại đan, Liễu Như Yên thành công, còn hắn lại thất bại...
Cảm giác bị thất bại này giống như bị kiến không ngừng cắn xé trái tim hắn.
- Ngươi tích lũy không đủ, khí huyết vẫn kém một chút, không thể đột phá Võ Thần...
Phương Tịch liếc mắt đã nhìn ra được vấn đề của Chu Đồng:
- Nhưng ngươi không cần phải nản chí. Một viên đại đan không được thì hai viên, hai viên không được thì ba viên. Ngươi chung quy sẽ có một ngày đột phá thôi! Đáng tiếc... đại đan như vậy không thể dễ dàng nhận được, còn cần phải cống hiến mới có thể chặn miệng những kẻ khác.
- Mời môn chủ yên tâm, lão phu hiểu rõ lợi hại.
Chu Đồng giống như bị tiêm máu gà, lập tức lui xuống và xông về phía Nhiệm Vụ Đường...