Sau nửa tháng, Phương Tịch thay đổi gương mặt, lấy Liễm Tức Thuật để che giấu tu vi, hóa thành một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ không có gì đặc biệt ra khỏi Bạch Trạch Tiên Thành.
“Dù sao Tống Thanh cũng là thiếu chủ của một gia tộc, không thể tốn quá nhiều thời gian canh ta...
“Ta vẫn co đầu rút cổ ở trong thành, hắn cũng không thể làm gì được... Đồng thời, nghe đồn người này trở về gia tộc từ lâu.
Hắn và Tống Thanh ngoài mặt chỉ là mâu thuẫn nhỏ, cũng không tính là có ân oán gì, trên thực tế khả năng đấu pháp đến một sống một chết rất nhỏ.
Chỉ có điều Phương Tịch làm việc luôn cẩn thận.
“Có nên câu cá không?
“Thôi, yên ổn là chính... chờ tới ngày cảnh giới vượt qua người này, lại trở tay ấn chết hắn!
Sau khi Phương Tịch đi tới ngoài thành, hắn rời khỏi mặt đất bay lên.
Phi Hành thuật có thể thi triển cơ thể bay lên, đồng thời cũng là dấu hiệu của tu sĩ Trúc Cơ.
Hắn lao nhanh như tia chớp, bay ra cách Bạch Trạch Tiên Thành mấy trăm dặm, lúc này mới hạ độn quang xuống, chọn một chỗ đỉnh núi để mở động phủ.
Sau khi bố trí trận pháp yểm hộ, Phương Tịch lập tức lựa chọn xuyên qua.
...
Võ Thần Môn ở Đại Lương.
- Môn chủ, ngài cuối cùng đã xuất quan...
Liễu Như Yên nhìn thấy Phương Tịch xuất quan, vẻ mặt kích động.
Trước đây, vị môn chủ này điên cuồng xử lý Yêu Vương trong thiên hạ, gần như thoáng cái quét sạch yêu thú mạnh mẽ, sau đó biến mất mấy năm, thực sự khiến người ta lo lắng.
- Truyền lệnh xuống, triệu tập các môn nhân!
Phương Tịch khoát tay và thản nhiên truyền ra mệnh lệnh.
Sau một canh giờ, trong đại sảnh Võ Thần Môn rộng rãi sáng sủa.
Từng vị Tông Sư đứng ở đó, nhìn Phương Tịch trên bảo tọa, bất giác cũng hít thở nhẹ đi vài phần.
Bởi vì bọn họ bén nhạy cảm giác được, người ngồi ở phía trên kia đã không phải là con người bình thường!
Mà là tồn tại có sinh mạng dường như đã hoàn toàn vượt qua cấp bậc của bọn họ, kèm theo uy áp tự nhiên!
- Liễu Như Yên, Chu Đồng!
Phương Tịch vẫn chưa nghĩ xem nên quản lý người phía dưới thế nào, nhìn thấy mọi người tới đông đủ, hắn bắt đầu gọi tên.
- Môn chủ!
Liễu Như Yên và Chu Đồng bước ra khỏi hàng. Bọn họ chỉ thấy Phương Tịch mở lòng bàn tay ra, ở trong bàn tay hắn xuất hiện hai viên đan dược đỏ sẫm như máu!
Không!
Bản thân viên đan dược hiện ra một màu đỏ nâu, đỏ sẫm như máu là hào quang quấn quanh hai viên đan dược này!
Gào gào!
Thậm chí ở trong hào quang còn mơ hồ truyền ra tiếng thú gầm.
- Đây là... Tiên đan trong truyền thuyết sao?
Một Tông Sư nhìn thấy cảnh này, không khỏi khẽ dụi mắt.
Hắn chưa từng thấy qua loại đan dược kỳ lạ như vậy!
- Đây là đại đan đặc biệt chuẩn bị để đột phá Võ Thần... Thú Huyết Đan! Bản tọa bế quan mấy năm, lấy vô số tinh hoa máu thịt của Yêu Vương rèn luyện thành chúng!
Nhìn những ánh mắt tò mò và khát vọng xung quanh, Phương Tịch thản nhiên nói ra những lời khiến rất nhiều Tông Sư phải thay đổi sắc mặt.
- Liễu Như Yên, Chu Đồng... Hai người các ngươi đã lập ra công lớn, bản tọa đặc biệt ban đại đan cho các ngươi, mong rằng các ngươi có thể thuận lợi đột phá cảnh giới Võ Thần!
Phương Tịch nhìn về phía các Tông Sư khác, lập tức cười nói:
- Sau này, chỉ cần Tông Sư Võ Thần Môn ta cống hiến đủ, đều sẽ được ban thưởng đại đan...
- Cảm ơn môn chủ!
Tất cả Tông Sư cùng quỳ một gối.
Giờ phút này, bất kể trước đó những Tông Sư này có tâm tư gì, hoặc thấy Phương Tịch đã mấy năm không ra, lập bang kết phái gì đó, lúc này tất cả ở dưới lực lượng tuyệt đối và ưu thế tài nguyên đều hóa thành bột mịn!
Tất cả Tông Sư đều thở gấp, trong lòng chỉ có một ý nghĩ... Lập công, được ban thưởng đại đan!
Ngoài điều này ra, tất cả những thứ khác đều chỉ là vô nghĩa!
...
Đêm khuya, Phương Tịch đang ngồi trong phòng lật xem các loại công văn về yêu ma, hắn chợt nhìn về một hướng khác với vẻ ngẫm nghĩ:
- Chỗ đó... là chỗ của Liễu Như Yên? Không hổ danh là người từng đứng đầu Tông Sư Hội, quả nhiên tích góp thâm hậu, một viên Thú Huyết Đan chẳng qua cung cấp cơ hội lột xác mà thôi...
Trong phút chốc!
Ầm!
Bên ngoài truyền đến tiếng động cực lớn, giống như tiếng nhà sụp đổ.
Phương Tịch để quyển sách xuống và bước ra khỏi phòng.
- Môn chủ đại nhân, vừa rồi dường như là nơi Liễu tả sử bế quan...
Một người hầu bối rối đáp lại.
- Ta biết rồi...
Phương Tịch nhảy lên xà nhà, chỉ thấy trong đêm tối, bóng dáng của từng Tông Sư hiện lên, nhìn chăm chú về phía mật thất Liễu Như Yên bế quan.
Mà lúc này, tảng đá khổng lồ ở đó đã sớm biến mất, thay vào đó là từng cương khí màu đỏ tươi vô cùng dồi dào!
- A a!
Thời gian không biết qua bao lâu, theo một giọng nữ cao vút gầm lên giận dữ, cương khí đỏ tươi vặn vẹo, quấn quanh... Hóa thành một nữ Võ Thần mặc khôi giáp màu đỏ tươi!
Nữ Võ Thần này cao tới năm trượng, gương mặt mơ hồ tương tự với Liễu Như Yên, sau lưng thậm chí còn mọc ra cánh chim cực lớn rộng tới mấy chục thước.
Vù vù!
Lúc này, cánh chim máu đỏ cực lớn chợt vỗ, khiến xung quanh dâng lên cuồng phong!
Trong cuồng phong gào thét, nữ Võ Thần cực lớn bay lên, ở giữa mơ hồ hiện ra một người, đó chính là Liễu Như Yên!
- Môn chủ đại nhân, ta đột phá rồi!
Liễu Như Yên đi tới trên không trung của Phương Tịch, trong giọng nói đầy vui sướng.
- Không tệ đâu. Còn có thể bay à? "
Phương Tịch cũng thấy kinh ngạc. Thân hình tự động bay lên không trung, đối diện với Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên đối diện với ánh mắt bình tĩnh của hắn, chẳng hiểu sao trong lòng chợt có cảm giác khủng hoảng.
Nàng cười duyên dáng, trong con mắt đỏ ngầu đầy ý chí chiến đấu:
- Đây là một bí thuật chưa hoàn thành trong Tông Sư Hội... Cương Khí Hóa Dực, ý định ban đầu là bắt chước phi điểu... nhưng cương khí của Tông Sư có hạn, căn bản không có cách nào thành hình... Hôm nay, ta đột phá Võ Thần, trong lúc tâm huyết dâng trào, quả nhiên một lần hành động thành công!
- Môn chủ... có muốn thử so tài không?