- Dựa vào thuật này cũng đủ để hắn đặt chân ở tiên thành rồi. Sư đệ không cần phải lo lắng nữa... Đồng thời, nhân quả giữa ngươi và hắn đã thanh toán xong, không ai nợ gì ai.
- Đúng vậy...
Viên Phi Hồng thì thào một tiếng.
Trên thực tế, có ân tình cũng không phải cứ nợ là có thể tăng giá, ngược lại còn có thể biến ơn thành thù.
Có ân tình lập tức đổi lấy mới là cách làm thông minh.
...
Phương Tịch tự nhận mình và Viên Phi Hồng không có giao tình, cũng không tồn tại ân tình, chờ sau này tu vi của đối phương cao thâm lại nghĩ cách báo đáp.
Bây giờ có thể hết nợ thì hết nợ, đổi luôn mới là thực tế nhất!
Hắn trở lại nhà số 87 ở hẻm Yên Liễu, nhìn đình viện này và cả hoàn cảnh linh khí cấp một, không khỏi lắc đầu:
- Mặc dù mình có công pháp nhưng không thể dùng động phủ miễn phí, vẫn phải qua khu nội thành thuê ở vậy...
- Như vậy cũng tốt, làm công thì không thể làm công... Ta tiếp tục làm tán tu...
- Lần này chuyện khách khanh bị, người sau lưng, ha ha...
Ánh mắt Phương Tịch thâm thúy.
...
Mười mấy ngày sau, tin tức liên quan tới tán tu Trúc Cơ nào đó muốn gia nhập Bạch Trạch Tiên Thành làm khách khanh nhưng không thành đã bắt đầu được truyền khắp trong Bạch Trạch Tiên Thành.
Những tu sĩ Luyện Khí không dám bất kính trước mặt tu sĩ Trúc Cơ, nhưng sau lưng lại rất vui vẻ truyền ra tin tồn, đại khái là có tâm lý đen tối nào đó.
Sau khi tán tu là Phương Tịch Trúc Cơ thành công, lại nổi danh, chỉ có điều lần này là tiếng xấu...
Nhưng hắn không thèm để ý tới.
Người đời đánh giá có liên quan gì tới hắn?
Chờ mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm trôi qua, hắn còn có thể tới mộ phần của những người này nhảy múa!
Trong lúc đó, Trần Bình không ngờ đã tọa hóa. Điều này khiến hắn thương cảm, đi tới phúng viếng.
- Kim Linh đạo hữu... Gần đây trong thành có đánh giá không tốt về ta, ngươi có muốn lựa chọn rời đi không?
Sau khi phúng viếng Trần Bình, từ biệt đám người Lục Chi, Phương Tịch gọi Kim Linh tới và thuận miệng hỏi một câu.
- Thiếp thân tin tưởng tiền bối không phải là người như thế!
Kim Linh thoạt nhìn yếu đuối mỏng manh, nhưng lúc này lại rất có tâm huyết.
- Như vậy thì tốt.
Phương Tịch cười ha ha:
- Ta vừa lúc thiếu một thị nữ và quản gia. Vẫn mong đạo hữu chịu thiệt, chúng ta đi tới khu nội thành thuê một động phủ cấp hai trước lại nói sau...
Khu nội thành của Bạch Trạch Tiên Thành chính là linh địa cấp hai, động phủ cũng được phân chia ra rất nhiều phẩm cấp.
Về phần người làm thủ tục sao? Vẫn là Hàn quản sự lần trước.
Phương Tịch thuê một động phủ tốn bảy trăm năm mươi linh thạch, làm hợp đồng thuê mười năm.
...
Phương Tịch thấy động phủ mới rất lớn, phải hơn dặm. Hắn phát hiện linh khí trong động phủ vào khoảng cấp hai trung phẩm, đủ cho mình tu luyện, hắn không khỏi hài lòng.
- Lão gia, vẫn mong ngài đề tên cho động phủ!
Kim Linh cầm một cái bút phù tới, cười tủm tỉm nói.
- Cứ gọi là Đào Hoa Các... Đào Hoa Các trên Đào Hoa Đảo, Đào Hoa Tiên trong Đào Hoa Các, người của Đào Hoa Tiên trồng cây đào, lại hái hoa đào bán lấy tiền...
Phương Tịch khá xúc động.
Hắn sợ rằng phải ở lại trong Đào Hoa Các rất lâu.
Lần này, chuyện khách khanh thất bại có tám phần là do tiểu nhân quấy phá, còn rất có khả năng là Tống Thanh của Tống gia!
Nếu lúc này mình ra khỏi thành du lịch, không chừng còn gặp phải nguy hiểm!
Mặc dù mình không sợ, nhưng không cần thiết phải liều mạng với Tống gia.
Phương Tịch tiếp tục ở lại trong Bạch Trạch Tiên Thành!
Ở đây có linh khí cấp hai trung phẩm, mình lại có công pháp, dựa vào tư chất có thể ngang với linh căn thượng phẩm, cho dù hắn ngồi tĩnh tọa tu hành, không cần tài nguyên khác, pháp lực cũng có thể chậm rãi tăng lên!
Hơn nữa, đối phương là thiếu chủ của một gia tộc, quyền cao chức trọng, sao có thể ở mãi trong Bạch Trạch Tiên Thành được?
So về kiên trì và thời gian, mình tuyệt đối thắng dễ dàng!
Chờ đến sau khi cảnh giới vượt qua, mình có thể trấn áp báo thù dễ như trở bàn tay!
...
Hai năm sau, ở Đào Hoa Các.
Bên trong tĩnh thất, Phương Tịch mở hai mắt ra, có ánh sáng màu xanh dịu lóe lên.
- Một năm tìm hiểu công pháp, một năm điều chỉnh pháp lực vận hành, hôm nay cuối cùng cũng bước vào Thanh Mộc Trường Sinh Công nhập môn...
Hắn khá xúc động.
Thanh Mộc Trường Sinh Công này có nội dung phức tạp tinh diệu, vượt xa Trường Xuân Quyết, Thanh Mộc Công, không hổ danh là công pháp có thể tu luyện tới Kết Đan!
Điều chỉnh công pháp không phải là chuyện đơn giản.
Cũng may Phương Tịch phát hiện ra tác dụng rất kỳ diệu của Thanh Mộc Linh Thể, ở phương diện này hình như cũng có gia tăng.
Nếu không, hắn chuyển đổi công pháp căn bản còn không dễ dàng như vậy.
Hắn quan sát bên trong khí hải đan điền, chỉ thấy hai mươi giọt chất lỏng pháp lực màu xanh, không ngờ càng sẫm màu hơn, xanh mướt giống như từng viên lưu ly phỉ thúy, mặt ngoài mơ hồ có hoa văn hiện lên.
Đây là pháp lực Thanh Mộc Trường Sinh Công sau khi chuyển hóa. Tuy tổng sản lượng pháp lực không thay đổi, nhưng chất lượng lại tăng lên gấp mấy phần!
- Sau Trúc Cơ, tiếp theo tu luyện chính là quá trình không ngừng tăng thêm giới hạn cao nhất của chất lỏng pháp lực...
- Dựa theo Thanh Mộc Trường Sinh Công miêu tả, bên trong đan điền ít nhất phải tích trữ bốn mươi giọt đến năm mươi giọt chất lỏng pháp lực mới có thể thử đột phá Trúc Cơ trung kỳ... Bình thường tu tiên giả đều cần mấy chục năm chậm rãi đánh bóng quá trình này, đương nhiên có đan dược trợ giúp sẽ khác...
Pháp lực tiêu hao hết lại khôi phục rất nhanh, nhưng muốn không ngừng tăng thêm giới hạn cao nhất sẽ hết sức gian nan.
Thế nhưng sau khi đến Trúc Cơ kỳ, đan dược có thể tăng thêm pháp lực lại trở nên vô cùng hiếm thấy.
Lần trước, Phương Tịch nhận được đan phương Thủy Uẩn Đan từ chỗ Long Ngư Chung gia, nguyên liệu chính trong đó đều yêu cầu là linh dược mấy trăm năm, thu thập rất phiền phức...
Bởi vậy có thể thấy được, sau Trúc Cơ kỳ, muốn pháp lực tăng lên thực sự rất khó.
Càng không cần phải nói tới còn có vài tu tiên giả bị vây khốn do tư chất linh căn, có khả năng cả đời đều dừng lại ở Trúc Cơ sơ kỳ.