Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 297: Thanh mộc trường sinh (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- À điều này... Thật ra trong cổ pháp và tân pháp đều có công pháp đỉnh cấp chân chính. Đặc điểm chung là không chỉ pháp lực tinh tiến rất nhanh, còn kèm theo các loại pháp thuật thần thông uy lực lớn...

Viên Phi Hồng gãi đầu:

- Về phần phân chia cổ pháp và tân pháp lại mới xuất hiện trong mấy nghìn năm gần đây. Ví dụ như Minh Tâm Quyết ta tu luyện chính là công pháp đỉnh cấp trong tân pháp. Còn nói về đặc điểm à? Đại khái là phân chia mức độ càng tỉ mỉ hơn... Ví dụ như Trúc Cơ kỳ, Minh Tâm Quyết của tại hạ có thể chia nhỏ ra làm chín tầng, biến bình cảnh lớn thành bình cảnh nhỏ, đột phá sẽ tương đối đơn giản hơn...

- Mà mấy cổ pháp này chỉ đơn giản chia ra làm mấy cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn, đột phá sẽ tương đối khó khăn.

- Thì ra là thế. Không biết ở đây có thể có tân pháp thuộc tính mộc không?

Phương Tịch không có sở thích tìm khó cho mình. Có thể đột phá đơn giản thì vẫn tốt hơn.

Chi một giai đoạn lớn ra làm rất nhiều giai đoạn nhỏ, mục tiêu rõ ràng, làm ra cũng dễ thành công hơn thật.

- Cái này... trong tầng hai của bản các không có loại công pháp này.

Khổng Khương lúng túng mỉm cười.

Phương Tịch hơi thất vọng, nhưng có thể hiểu được. Dù sao không phải là người của mình, không thể cho thứ tốt nhất.

Công pháp lấy ra bán có thể tu luyện đã không tệ rồi.

- Nếu vậy, ta lại chọn quyển Thanh Mộc Trường Sinh Công này...

Phương Tịch nhanh chóng đưa ra quyết định. Nếu phải tu luyện, tất nhiên cần trình độ càng cao hơn.

- Được, có Tam Thập thiếu đảm bảo, có thể thực hiện giao dịch này.

Khổng Khương cười và vuốt chòm râu, lại nói:

- Bản chính của công pháp này có giá một nghìn linh thạch. Nếu muốn mua đứt lại có giá là mười nghìn linh thạch.

- Tại hạ đâu có nhiều tiền tài như vậy?

Phương Tịch cười gượng và lấy từ trong túi trữ vật ra một nghìn linh thạch, chất đống ở trên bàn gần đó.

Khổng Khương lần lượt kiểm kê, cuối cùng đi vào sau lầu các, mở ra một pháp trận nào đó và lấy ra một hộp gỗ.

Hộp gỗ mở ra, bên trong là một miếng ngọc giản màu xanh lục:

- Trước khi giao dịch, vẫn mong đạo hữu lấy đại đạo lập lời thề sẽ không truyền công pháp ra ngoài!

Phương Tịch nghiêm mặt, phát ra lời thề.

Sau đó, hắn bình tĩnh nhận lấy ngọc giản trong tay Khổng Khương, thần thức tiến vào trong đó.

Công pháp Thanh Mộc Trường Sinh Công Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ lại hiện rõ ràng ở trước mắt.

Hắn nhìn thấy cuối cùng thật sự có phần Kết Đan, không khỏi hài lòng gật đầu.

- Hôm nay có thể giúp được đạo hữu thì quá tốt rồi.

Viên Phi Hồng nhìn thấy giao dịch thuận lợi, cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Viên đạo hữu...

Phương Tịch không rời đi, tùy ý đi dạo ở trong tầng hai, giống như lơ đãng hỏi:

- Chuyện tại hạ gia nhập Bạch Trạch Tiên Thành có phải có vấn đề không?

- Cái này... Đúng là vậy.

Viên Phi Hồng cười gượng trả lời.

- Nếu thế, ta không muốn làm cho Viên đạo hữu khó xử... Chuyện này lại dừng ở đây đi.

Phương Tịch bình tĩnh cười:

- Đồng thời, tại hạ cũng có chút tham lam, muốn lại mua một quyển sách khác ở đây, không biết có được không?

- Cái này...

Khổng Khương hơi sốt ruột.

Ngược lại, Viên Phi Hồng trầm ngâm.

- Đây thực sự là yêu cầu quá đáng, thế nhưng ta nhìn thấy một quyển truyền thừa, vô cùng yêu thích. Sau chuyện này, xem như ta nợ các ngươi một ân tình.

Phương Tịch lại nhìn ra Viên Phi Hồng do dự, cố ý tăng giá.

Dù sao thứ ân tình này, mình coi trọng mới là ân tình, không coi trọng chỉ giống như cái rắm!

- Vậy cũng được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!

Viên Phi Hồng nói:

- Cũng không cần đạo hữu nợ ta ân tình, coi như chúng ta hết nợ là được rồi...

Hắn nói xong câu này không ngờ giống như trút được gánh nặng, khiến Phương Tịch cũng không thể hiểu được.

Nhưng hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Hắn đi tới giá gỗ bách nghệ tu tiên và cầm lấy một miếng ngọc giản, cười rạng rỡ:

- Không biết môn truyền thừa khôi lỗi thuật cấp hai này có giá bao nhiêu?

...

Sau nửa canh giờ, ở tầng hai của Vạn Pháp Các.

Khổng Khương và Phương Tịch rời đi từ lâu, chỉ để lại một mình Viên Phi Hồng thất thần nhìn tấm gương kia.

Trong trận pháp có ánh sáng lóe lên, Âu Dương Chấn bước ra ngoài, đánh ra một pháp quyết về phía cái gương kia.

Mặt gương lập tức lập lòe ánh sáng rực rỡ, bất chợt hóa thành một tia sáng bay vào trong tay áo của Âu Dương Chấn.

Hắn nhìn tiểu sư đệ của mình, cười hỏi:

- Sao sư đệ không hỏi ta kết quả?

- Lúc đó, sư huynh không lập tức thông báo hoặc ám chỉ, ta đã biết kết quả rồi.

Viên Phi Hồng cười khổ nói:

- Xem ra vị Phương đạo hữu kia còn không lọt được vào mắt của sư huynh...

- Ừ, xương linh năm mươi tám... Luyện thể không tệ, pháp lực bình thường, xét từ bề ngoài, tư chất linh căn cũng rất bình thường...

- Ta lấy thần thức của bản thân mượn Động Chúc Kính của sư tôn điều tra, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cũng không có cách nào phát giác ra. Ngươi có thể yên tâm...

Âu Dương Chấn báo ra kết quả:

- Người này thật sự có chút bí mật, nhưng chẳng qua chỉ là con át chủ bài che giấu Luyện Thể mà thôi. Tiểu Thanh nhà ngươi không muốn tới gần hắn, đại khái là vì hắn chiến đấu gần người khá sắc bén... Tiềm lực của người này có hạn, không đáng để chúng ta đầu tư vào. Chuyện mời làm khách khanh thì miễn đi...

- Tất cả đều nghe theo sư huynh.

Viên Phi Hồng chắp tay nói, cũng không tranh cãi gì nữa.

- Ha ha, người này vẫn tính là thông minh, hắn còn mượn cơ hội này mùa thêm một môn thuật khôi lỗi cấp hai!

Âu Dương Chấn cười ha ha:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)