Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 294: Can thiệp (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Từ Thước Lôi khẽ nhướng mày:

- Trước đây Vân Nhi đã từng có nhiều điều đắc tội, lão phu thay mặt nàng nhận lỗi, sau đó gia tộc sẽ trừng phạt nàng nghiêm khắc, cũng lệnh cho nàng bồi thường cho Trần khách khanh một khoản linh thạch...

- Từ đạo hữu xử sự công bằng chính trực nghiêm minh, tại hạ bội phục...

Phương Tịch không có gì để nói nữa, ôm quyền chào và dẫn theo Lục Chi và Trần Bình đứng dậy, từ biệt rời đi.

...

Chờ đến khi ba người rời đi, Vân Mộng Tiên Tử mới lo sợ bất an nhìn về phía lão tổ:

- Lão tổ tông...

- Vân Nhi, ngươi muốn hỏi vì sao lão tổ lại để cho Trần Bình chạy à?

Từ Thước Lôi cười híp mắt thưởng thức trà:

- Người này đã hết tác dụng, thọ nguyên chẳng qua chỉ còn một tháng, chẳng lẽ muốn hắn chết ở nhà ta, chứng minh nhà ta ngược đãi hắn sao?

Vân Mộng Tiên Tử đột nhiên hiểu ra:

- Hóa ra lão tổ tông là vì danh tiếng?

- Dù sao chúng ta cũng là gia tộc chính đạo, cũng phải chú ý tới thể diện... Hơn nữa người này đã bị chúng ta cấy thủ đoạn, không ra được khỏi Bạch Trạch Tiên Thành một bước, cũng không thể làm bại hoại danh dự của nhà ta. Hắn ở lại tòa nhà của nhà ta, tương đương với vẫn nằm trong sự giám thị của nhà ta, chỉ có điều đổi một nơi khác mà thôi. Truyền thừa phù lục cũng giữ lại... Bây giờ có một khách khanh Trúc Cơ của Bạch Trạch Tiên Thành biện hộ cho hắn, vậy ta lại cho hắn chút thể diện.

- Lại nói, đạo lữ của người này là Lục Chi vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay của chúng ta. Cho dù trước khi chết, nàng cũng không dám làm ra chuyện gì... Trừ khi không còn lo nghĩ tới người nhà!

Tu sĩ Trúc Cơ đều là lão tổ một phương, thế lực cao tầng không cần thiết sẽ không đến mức đánh đánh giết giết.

Dù sao bọn họ có thọ nguyên hai trăm, cần gì phải liều mạng? Hưởng thụ đời người mới là điều quan trọng hơn.

Từ Thước Lôi lắc đầu, lại có chút thương tiếc:

- Nhưng đáng tiếc, người này ở nhà ta nhiều năm lại không sinh ra được con cháu linh căn và linh thể... Xem ra dưa chín ép chung quy không ngọt.

Vân Mộng Tiên Tử nghe vậy, gương mặt không khỏi đỏ lên.

...

Trên đường lớn, Lục Chi đỡ Trần Bình giống như hai ông bà già bình thường về quê, chậm rãi đi về phía trước.

Mắt Trần Bình không ngừng đảo quanh, nhìn cảnh vật xung quanh giống như nhìn thế nào cũng không đủ.

- Phương đạo hữu... Không, Phương tiền bối... ơn này không lời nào cảm tạ hết được!

Khi đến trước nơi ở, hắn đột nhiên trịnh trọng làm lễ lớn với Phương Tịch.

- Dù sao chúng ta cũng là bằng hữu, đây chẳng qua là một chuyện nhỏ mà thôi...

Phương Tịch vội vàng đỡ hắn dậy, sau đó thấy một miếng ngọc giản màu đỏ như máu được nhét trong tay.

Hắn rất bình tĩnh cất đi, nhìn Trần Bình và Lục Chi tiến vào cửa nhà, sau đó mới xoay người rời đi.

...

- Ơn của đạo hữu, Trần Bình suốt đời khó quên, ta chỉ có duy nhất tâm huyết cả đời tặng ngươi...

- Vẫn mong đạo hữu xem truyền thừa phù lục này, sau này có thể truyền cho con cháu của Lục Chi...

Ở nhà số 87 ở hẻm Yên Liễu, Phương Tịch cầm ngọc giản màu đỏ như máu, nhìn thấy phần đầu chính là lời Trần Bình nhắn lại.

- Lưu lại cho con cháu của Lục Chi? Đó không phải là con cháu của Tông Phù Sư sao?

- Năm đó, Tông Phù Sư rất có thể đã trở thành nguyên liệu huyết tế để mở ra Huyết Phù Linh Thể...

Hắn lẩm bẩm. Trần Bình làm vậy là có ý gì? Áy náy và bồi thường sao?

- Nhân tính... Đúng là một thứ rất phức tạp.

Phương Tịch xem tiếp, phát hiện truyền thừa phù lục trong ngọc giản k ngờ đạt đến cấp hai thượng phẩm!

Thậm chí mơ hồ có dấu hiệu chạm đến cấp ba!

- Huyết Phù Linh Thể, không hổ danh là đừng đầu Phù đạo...

- Đáng tiếc, trình độ phù lục của ta chỉ là cấp một trung phẩm... Chẳng lẽ sau này còn phải vẽ phù kiếm linh thạch?

Phương Tịch suy nghĩ xong lại cất ngọc giản đi.

Lúc này, Đằng La Tiên Tử mặc một chiếc váy bán trong suốt đi đến:

- Tiền bối...

Giọng nàng mềm mỏng, mềm tới tận xương.

- Đằng La Tiên Tử... cảm ơn ngươi đã giúp đỡ trong mấy ngày nay, số linh thạch này coi như thù lao.

Vẻ mặt Phương Tịch lạnh lùng, ném ra mấy viên linh thạch.

Đằng La Tiên Tử chợt biến sắc, gương mặt trắng bệch:

- Tiền bối?

- Ngươi đi đi!

Phương Tịch lại phất tay, không muốn nhiều lời.

Trong người phàm, càng là nhà cao cửa rộng, người tiếp khách và người sai vặt lại càng quan trọng, bình thường tùy tâm đảm nhiệm, sử dụng thành thạo cách đối nhân xử thế, không cần trêu chọc kẻ thù xung quanh.

- Tiền bối, thiếp thân đã phạm sai làm gì vậy?

Đằng La Tiên Tử vô cùng kinh ngạc bái lạy hỏi.

- Trâm gài tóc trên đầu không tệ, là pháp khí mới mua sao?

Phương Tịch lắc đầu:

- Bản tọa vừa gặp Viên đạo hữu còn chưa đáp ứng, tin tức lại bay đầy trời... Chỉ riêng hai điều này, bản tọa giết ngươi cũng không sai!

Hắn nói xong lời cuối, sắc mặt lạnh lùng, sát khí khủng bố, khiến Đằng La Tiên Tử khiếp sợ đến mức liên tục lùi lại:

- Thiếp thân sai rồi, thiếp thân sai rồi...

- Còn chưa cút?

Phương Tịch quát lớn một tiếng, làm cho Đằng La Tiên Tử lăn dưới đất rời đi, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Hắn nhìn theo bóng lưng của Đằng La Tiên Tử và xoa cằm, vẻ mặt ngẫm nghĩ.

Trên thực tế, hắn đã sớm biết được nữ tử này ham vinh hoa phú quý.

Trước đây, hắn chẳng qua biết thời biết thế, tạo thế cho mình, tiện thể chuẩn bị nghĩ cách cứu Trần Bình.

Đến bây giờ, nàng đã không có bao nhiêu giá trị lợi dụng nữa.

Cho dù hắn thật sự muốn thu thị thiếp, cũng không thể chọn loại nữ nhân không có ánh mắt, không biết nặng nhẹ như vậy.

- Tiền bối...

Lúc này, Kim Linh với dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu đi đến:

- Đằng La đạo hữu hình như bị dọa sợ rồi...

- Kim Linh đạo hữu...

Sắc mặt Phương Tịch trở nên ôn hòa, lại thở dài nói:

- Mấy ngày nay, may nhờ có ngươi...

Nữ tử này không tệ, nghênh đón tiễn đưa rất quy củ, rất hợp ý của Phương Tịch.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)