Sở dĩ hắn cần cân nhắc, chỉ để đưa ra xác nhận cuối cùng mà thôi.
- Ừ, chuyện này tất nhiên cần phải thận trọng cân nhắc. Đạo hữu có thể đi hỏi thăm, đãi ngộ của chúng ta đối với khách khanh đều giống nhau.
Viên Phi Hồng mỉm cười và rời đi, hình như trong lòng đã tính trước mọi việc.
...
Phương Tịch lại nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, ánh mắt lập lòe.
Gia nhập thế lực lớn một phương chắc hẳn vẫn có thẩm tra.
Chẳng qua cho dù là lão tổ Kết Đan cũng sẽ không mạo muội điều tra thức hải của tu sĩ Trúc Cơ, khí hải đan điền là chỗ hiểm.
Loại tình huống này gần như là không chết không dừng, nhiều nhất chỉ xem qua xương linh và có dịch dung không.
- Chỉ cần không kiểm tra sâu, linh thể và Yêu Ma Thụ của ta sẽ không đến mức bị phát hiện...
- Chỉ cần hai thứ này không bị phát hiện, vấn đề không lớn...
Phương Tịch phát hiện sau khi mình đạt tới Trúc Cơ, không chỉ thần thức của mình tăng mạnh, còn có thể lợi dụng thủ đoạn trước kia, sử dụng Yêu Ma Thụ che giấu càng nhiều thứ hơn.
Về phần bàn tay vàng Thanh Đồng Giám này?
Mình cẩn thận tìm còn không tìm được, thực sự khá huyền bí...
- Chúc mừng tiền bối, chúc mừng tiền bối!
Đằng La Tiên Tử đi đến, trên gương mặt đầy vẻ vui mừng:
- Nếu tiền bối trở thành khách khanh của Bạch Trạch Tiên Thành, vậy quả thật là tiền đồ rộng lớn đấy...
Tán tu Trúc Cơ bình thường và tu sĩ Trúc Cơ của thế lực Kết Đan lại là hai loại thân phận khác nhau.
- Còn chưa thành công, ngươi nói loạn gì vậy?
Phương Tịch thuận miệng răn dạy, nhưng đại khái cũng có khuynh hướng đáp ứng lời mời của Viên Phi Hồng, trở thành khách khanh của Bạch Trạch Tiên Thành. Dù sao, ban đầu hắn vốn đã có kế hoạch này.
Từ khi Viên Phi Hồng tới cửa, không biết thế nào tin tức Phương Tịch sắp trở thành khách khanh của Bạch Trạch Tiên Thành cũng được lộ ra ngoài.
Thế lực Trúc Cơ đến nhà chúc mừng bỗng nhiên nhiều hơn, làm cho Phương Tịch thấy bất đắc dĩ, đồng thời lại phải một phen bận rộn tiếp đón, cũng nhân cơ hội thu được không ít quà mừng, xem như kiếm lời một khoản linh thạch nhỏ.
...
Một đêm, Phương Tịch đang chuẩn bị ngồi tĩnh tọa nghỉ ngơi, đột nhiên nghe có tiếng ồn từ ngoài cửa truyền đến.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Hắn nhíu mày, đứng dậy đi đến bên ngoài động phủ, chỉ thấy đến Đằng La Tiên Tử đang tranh chấp cùng một lão phụ nhân.
Nàng nhìn thấy Phương Tịch đi ra, lập tức lộ vẻ u oán:
- Tiền bối... Lão bà này cứ nói là bằng hữu của ngài, cố xông vào!
Phương Tịch đảo mắt nhìn qua, thấy bà lão này và một nam tử cao lớn Luyện Khí hậu kỳ đang đỡ ở bên cạnh, hắn không khỏi thở dài:
- Bọn họ thật sự là bằng hữu của ta. Lục đạo hữu, vẫn mời đạo hữu vào trong!
Đằng La Tiên Tử nhìn thấy hai người trông bình thường này thật sự là bằng hữu của Phương Tịch thì không khỏi biến sắc, vội vàng tươi cười nói:
- Mời hai vị vào bên trong!
Nam tử cao lớn Luyện Khí hậu kỳ kia lộ vẻ kích động, không ngờ mẫu thân nhà mình thật sự có quan hệ với tu sĩ Trúc Cơ.
Lục Chi lại kinh ngạc. Sau khi tiến vào đình viện, nàng không ngừng quan sát Phương Tịch.
- Lục đạo hữu... lần này...
Phương Tịch vừa muốn mở miệng, đã thấy Lục Chi quỳ xuống đất, hắn không khỏi biến sắc:
- Ngươi làm gì vậy?
- Tiền bối, vẫn mong ngài mau cứu Trần Bình...
Lục Chi không chịu dậy, dập đầu thỉnh cầu.
- Ôi... Mặc dù ta đã là Trúc Cơ, nhưng Thanh Diệp Từ gia không chỉ có tu sĩ Trúc Cơ...
Trên mặt Phương Tịch lộ vẻ do dự, xoa túi linh thú bên thắt lưng.
- Lão thân vốn nghe nói có tán tu Trúc Cơ tên là Phương Tịch, nhất thời còn không dám xác nhận. Cho đến hôm nay, lão thân mới dám đến nhà thăm hỏi...
Lục Chi mặc kệ, nói tiếp:
- Năm đó, Trần Bình là bằng hữu tốt của tiền bối. Bây giờ, hắn đã gần như là dầu hết đèn tắt, không còn giá trị lợi dụng đối với Từ gia. Tiền bối không chỉ là Trúc Cơ, còn là khách khanh của Bạch Trạch Tiên Thành. Lão thân đã trải đường sẵn, chỉ cần tiền bối đứng ra nói vài câu, Trần Bình lại có thể an hưởng tuổi già...
- Nương...
Nam tử cao lớn bên cạnh lại khó xử nhìn xung quanh, không biết làm thế nào cho phải. Hắn rất sợ mẫu thân đắc tội vị cao nhân này.
- Ngươi đã nói tới mức này, ta còn có nói gì nữa?
Phương Tịch nhớ lại trước đây khi mình ở trên Thanh Trúc Sơn, Trần Bình thật sự đã giúp đỡ mình, còn tận tâm tận lực giới thiệu bằng hữu cho mình.
Lúc này, mình đã là Trúc Cơ, có thể làm được nhiều việc hơn.
Thay mặt Trần Bình đứng ra xoay vần cũng không phải là vấn đề gì lớn.
...
Ba ngày sau, Phương Tịch khiêm tốn ra khỏi Bạch Trạch Tiên Thành, tìm kiếm một động phủ trong lòng đất ở ngoài vùng hoang dã, tiện tay bố trí trận pháp.
- Đến lúc rồi...
Hắn ngồi xếp bằng và kiểm tra linh khí, khôi lỗi trên thân...
- Bắt đầu đi, thế giới mới!
- Có lẽ ta có thể tìm được thần công bí pháp và tài nguyên vô tận trong thế giới mới, không cần cầu người nữa...
Trong đôi mắt Phương Tịch đầy khát vọng, thần thức cảm ứng Thanh Đồng Giám.
Trong chớp mắt tiếp theo!
Toàn thân hắn đều...
Vẫn ở nguyên tại chỗ!
- Hả?
Hai mắt Phương Tịch mở ra:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Thanh Đồng Giám hỏng à? Không đúng...
Hắn cảm giác được một phần thần thức của mình dường như tiến vào một hố đen, sau đó “nhìn thấy một thế giới khác:
- Thần thức của ta xuyên qua à?