- Lại tới!
Sắc mặt hắn bình tĩnh, tiếp tục vung vẩy cờ trận khiến tia sét thứ hai, tia sét thứ ba lại đánh xuống...
Sau một lát, đại trận tản ra, trên mặt đất chỉ còn lại thi thể của một con yêu hầu khổng lồ.
Da lông trên toàn thân nó cháy đen, vẫn duy trì có dáng vẻ nhìn lên trời giận dữ gầm thét. Nếu không phải lực sinh mạng đã sớm biến mất, sẽ giống như còn sống vậy!
- Da lông, xương cốt... của yêu hầu cấp hai đều là đồ tốt đấy.
Phương Tịch vung tay lên, trong tay áo bắn ra từng dây leo giống như xúc tua tiến vào trong cơ thể của yêu hầu.
Sau một lát, hắn vui mừng, lấy ra Kim Giao Tiễn cắt một đường trên bụng của yêu hầu.
Một gốc dây leo tiến vào bên trong, không lâu sau lại móc ra một viên tinh thạch màu vàng lớn bằng hột đào, màu vàng đất.
- Yêu đan?
Phương Tịch vui mừng quá đỗi:
- Không uổng công ta đặc biệt chọn lựa con có thiên phú nổi bật nhất này. Quả nhiên lần đầu tiên đã có hàng!
Phương Tịch đặt viên yêu đạt khiến các tu sĩ Trúc Cơ thấy cũng phải đỏ mắt này vào trong hộp ngọc, lại dán lên một tấm phù lục, lúc này mới nhìn về phía thi thể của yêu hầu.
Hắn suy nghĩ một lát, lấy ra một hạt giống Yêu Ma Thụ gieo xuống.
Bùm bùm...
Sau những tiếng động khiến cho người ta ê răng vang lên, Kim Cương Viên Hầu Vương lại lần nữa đứng lên, làm ra mấy động tác cứng đờ.
- Ừ... Tuy không linh hoạt nhưng lực phòng ngự và lực công kích đều là cấp hai... Miễn cưỡng được xem là khôi lỗi cấp hai!
Phương Tịch lộ vẻ vui mừng:
- Có khôi lỗi tiêu chuẩn cấp hai này giúp đỡ, tiếp theo nguy cơ sẽ nhỏ đi vài phần...
...
Một năm sau, ở trong Ất Mộc Thần Lôi Trận.
Vô số tia chớp màu xanh hội tụ giống như một giao long màu xanh hung bạo lao xuống, đập lên đỉnh đầu của một con mãng xà cấp hai đã mọc sừng.
Con mãng xà toàn thân đen xì bị cắt thành hai đoạn, ngã xuống đất không ngừng giãy giụa, cuối cùng chậm rãi mất đi khí tức sinh mạng.
Không lâu sau, một con con vượn màu vàng cực lớn hành động cứng nhắc đi vào bên trong trận pháp, không hề để ý tới máu me, đào cơ thể bị đứt của mãng xà.
- Lại không có à?
Ngoài trận pháp, Phương Tịch thở dài.
Lúc này, hắn thoạt nhìn già hơn năm trước rất nhiều, dù sao hắn đã năm mươi bảy tuổi.
Thanh Trúc Pháp Bào trên thân hắn cũng trở nên rách nát, chỉ là trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang sát khí nào đó khó có thể diễn tả được!
Nhớ lại sự điên cuồng trong khoảng thời gian này, cho dù là Phương Tịch cũng không khỏi thở dài.
Một năm này, hắn không ngừng đưa Yêu Vương từ Đại Lương vào bên trong trận pháp, chờ đợi nó đột phá cấp hai, sau đó giết yêu lấy đan.
Trải qua rất nhiều lần thử, Phương Tịch phát hiện, không phải tất cả yêu thú thoạt nhìn có thiên phú đặc biệt, huyết mạch lợi hại thì sẽ nhất định xuất hiện yêu đan.
Ví dụ như con mãng xà trong trận pháp kia cũng kích hoạt một tia huyết mạch giao long, còn mạnh hơn Xà Giao trước đây, nhưng vẫn không có yêu đan.
Ngược lại, hắn đã từng giết một con yêu thú là cục thịt màu trắng giống như Thái Tuế, chỉ là bên ngoài mọc vô số mắt, thực lực cũng rất yếu, chỉ một Ất Mộc Thần Lôi lại đánh chết, từ trong bụng nó móc ra được một viên nội đan màu xám!
Mà ở trong quá trình nhiều lần giết yêu này, Phương Tịch không phải không có lúc bị lật xe.
Ví dụ như một con yêu trùng cấp hai thức tỉnh thiên phú yêu thuật cực kỳ lạ, lại giả chết.
Ngay cả Phương Tịch cũng bị nó lừa. Chờ đến khi hắn tiến vào trận pháp, nó hung bạo đả thương người!
Lúc đó, Phương Tịch bị một vết thương sâu tới xương ở trên ngực. Nếu hắn không phải là Võ Thần, cơ thể mạnh mẽ, chỉ sợ hắn đã chết ngay rồi!
Từ sau lần đó, Phương Tịch trở nên càng cẩn thận hơn, ngay cả chuyện lấy yêu đan cũng để khôi lỗi làm thay.
- Đến bây giờ, Yêu Vương có tiếng trong Đại Lương đều bị ta giết sạch, ta cũng nên thu tay lại rồi...
Phương Tịch xoa túi trữ vật. Ở trong túi này có mười hộp ngọc chứa yêu đan!
Đây là một khoản tài phú khiến ngay cả Huyền Thiên Tông cũng phải điên cuồng!
Hắn không dám giao nó cho bất kỳ một vị luyện đan đại sư nào chế luyện.
- Mình vẫn phải khổ cực thôi...
Phương Tịch tiếc nuối kêu lên một tiếng và đi qua thu thi thể của mãng xà cấp hai. Hắn bảo khôi lỗi Kim Cương Viên Hầu Vương nhổ từng cờ trận Ất Mộc Thần Lôi Trận ra.
Chờ đến sau khi nhổ hết tất cả cờ trận, hắn lại xóa các dấu vết, sau đó không hề do dự điều khiển pháp khí rời đi.
...
Thành Thiên Nam là một thành lớn rất nổi tiếng ở Việt Quốc, thương nghiệp phồn hoa, các loại tửu lâu nhà ngói nhiều tới mức đếm không xuể.
Phương Tịch tiến vào trong đó, hóa thân làm công tử ca nhà giàu, cố gắng nghỉ dưỡng sức ba tháng, lúc này mới ra khỏi vòng tay thơm thơ dịu dàng tới ngoài thành.
Phần lớn tu tiên giả ngăn cách với phàm tục, nghe nói là để tránh cho đạo tâm bị phủ bụi.
Dù sao hồng trần ba nghìn trượng, yêu hận tình thù đều có khả năng ngăn cản tiên đạo.
Phương Tịch không công nhận loại quan điểm này.
Nhưng tu tiên giả bớt đi thế tục lại là cơ hội của hắn.
Hắn tìm một nơi non xanh nước biếc ở bên ngoài thành Thiên Nam, bố trí một tầng huyễn trận ở bên ngoài để ngăn cản người phàm, sau đó mở ra động phủ, bố trí Ất Mộc Thần Lôi Trận phòng ngự.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Phương Tịch lại bố trí Khống Hỏa Pháp Trận trong động phủ. Sau khi thử điều chỉnh, hắn vẫn khá thỏa mãn gật đầu. Hắn ở trong phòng luyện đan lấy ra ngọc giản ghi chép đan phương Trúc Cơ Đan và cẩn thận đọc.
Hắn đã đọc đan phương này vô số lần, thậm chí để bảo hiểm, hắn còn từng mua một đan phương Trúc Cơ Đan khác ở trong Bạch Trạch Tiên Thành để đối chiếu, mô phỏng quá trình luyện đan nhiều lần. Hắn tự nghĩ đã không còn thắc mắc nào nữa.
Đương nhiên, một ít cửa ải thật sự khó khăn vẫn cần ở phải bắt tay vào thực sự luyện đan mới có thể thấy, do đó lần lượt phá giải.
Đối với rất nhiều Luyện Đan Sư, chế luyện Trúc Cơ Đan căn bản không có bao nhiêu cơ hội thử sai.
Nhưng Phương Tịch có!