Đại Lương Thế Giới.
Phương phủ.
Trên bàn gõ quý, có đặt từng đĩa thịt Thái Tuế đã được đầu bếp cẩn thận nấu nướng.
Cỗ dị hương kia càng ngày càng mãnh liệt, khiến Bách Hợp ở bên cạnh hầu hạ không khỏi nuốt nước miếng.
Bách Hợp xem như khác loại trong tất cả tỳ nữ, vừa không dịu dàng săn sóc như Nguyệt Quế, cũng không có phong tình như chư nữ khác.
So sánh mà nói, nàng quá cao, góc cạnh ngũ quan quá rõ ràng, không phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của Đại Lương.
Lúc trước mua nha hoàn, nàng chỉ là hàng tặng kèm.
Nhưng Phương Tịch lại cảm thấy nha đầu này dáng dấp không tệ, có loại vẻ đẹp anh khí bừng bừng, nếu đổi tương đối trang phục nam tính, sẽ giống như một mỹ nam tử phong thái yểu điệu.
Lúc này Phương Tịch cố ý để Bách Hợp thay đổi trang phục màu trắng, mới nhìn còn tưởng là Bạch Hồ thành tinh.
Bình thường Phương Tịch rất thích trêu chọc Bách Hợp, bởi vì nữ tử này thiên tính háo thắng, quá trình chinh phục thiếu nữ quật cường cũng khá thú vị.
Bất quá hôm nay, hắn hoàn toàn không có hứng thú.
Phương Tịch cắn một miếng thịt Thái Tuế, lực lượng như nổ tung ở trong cổ họng.
Sau một khắc!
Thân thể hắn trở nên đỏ chót, giống như uống rượu say.
Cùng lúc đó, bắp thịt nhúc nhích, hoa văn giống như rắn mở rộng, tăng lớn...
Chớp mắt tiếp theo, thân hình Phương Tịch như gió, bỗng nhiên đi tới, xuyên toa ở trong rất nhiều Mai Hoa Thung.
Ầm ầm!
Bách Hợp cảm giác giống như nhìn thấy một con trăn lớn ngang dọc, thân thể sợ đến run cầm cập.
Nương theo từng tiếng nổ vang, từng cây từng cây cọc gỗ bị Phương Tịch đá nổ, vụn gỗ tung bay.
Sau một hồi lâu, Phương Tịch mới dừng lại, nhìn hai chân của mình.
Quần từ bắp đùi trở xuống đã rách rưới, lộ ra da thịt trơn bóng, cùng với xà văn.
- Hoa văn song xà hoàn chỉnh, đại biểu ta trên ở Hồng Xà Thối, cũng đến cảnh giới khí huyết tam biến.
Đối với điểm này, Phương Tịch không cảm thấy kinh ngạc.
Dù sau Bạch Vân Chưởng của hắn đột phá từ lâu, Hồng Xà Thối chỉ là phụ trợ mà thôi.
- Công tử.
Bách Hợp đưa khăn mặt lên, động tác khá cứng nhắc.
Bất quá Phương Tịch thích loại anh khí này của nàng, cười nói:
- Đây là Hồng Xà Thối, thế nào? Muốn học không? Ta dạy cho ngươi...
Lấy đôi chân dài của nữ tử này, nếu lại học xà cước... tê tê...
Phương Tịch không khỏi hít khí lạnh.
Mỗi ngày sau khi trêu đùa thị nữ, hắn liền đến võ quán Bạch Vân.
Từ khi đột phá khí huyết tam biến, đệ tử võ quán đều rất kính nể hắn.
Còn Vũ Cực?
Người này đã rất ít xuất hiện ở trong võ quán.
Ngoài ra cũng không có cử động muốn trả thù, trái lại trở nên biết điều hơn rất nhiều.
Này ngược lại để Phương Tịch nhìn với cặp mắt khác xưa, đồng thời cũng cảm thấy, kẻ ngu dốt ở thế gian cũng giống như người thông minh, đều chỉ là số ít, bách tính bình thường mới là đại đa số.
Đại sảnh.
- Sư phụ!
Phương Tịch ôm quyền thi lễ.
Mộ Thương Long ngồi ở trên ghế thái sư, bưng bình trà âu yếm, nhẹ nhàng uống một hớp, con mắt thích ý nheo lại:
- Phương Tịch, đến rồi sao... Đúng rồi, ngươi đột phá khí huyết tam biến, chính là việc trọng đại của võ quán, theo lệ nên chúc mừng, ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?
- Ta cảm thấy không cần.
Phương Tịch xua tay từ chối.
Chỉ là khí huyết tam biến, cũng không phải luyện thành chân lực, đạt đến cảnh giới Quán Chủ, có cái gì mà chúc mừng?
Lại nói, tổ chức lễ mừng, không phải vì danh, chính là vì lợi!
Hắn căn bản không để ý hư danh, còn lợi ích? Thì lại càng khôi hài, những võ quán kia đưa lễ, còn không bằng hắn tùy ý nhặt một vài lá trúc!
- Cái này... Được rồi.
Mộ Thương Long vốn có chút không vui, dù sao nếu là đệ tử võ quán, như vậy một ngày là sư suốt đời là cha, hắn nói ai dám không nghe?
Nhưng Phương Tịch không giống đệ tử khác, bản thân có quá nhiều tiền!
Võ quán Bạch Vân nhờ có hắn, gần đây mới trở nên thoải mái, muốn trách cứ cũng không tiện mở miệng...
- Nếu không có chuyện khác, đệ tử cáo từ trước.
Phương Tịch thi lễ, sau đó đi ra đại sảnh.
Hôm nay hắn đến, chủ yếu là vì tìm cơ hội lạc ấn Thần Ý Đồ của Bạch Vân Chưởng.
Chờ Thần Ý Đồ tới tay, võ quán Bạch Vân đối với hắn mà nói, đã không còn tác dụng.
- Cái này cũng là khuyết điểm của võ công tam lưu, hơi đột phá liền đến cực hạn, về sau nên làm gì bây giờ?
Con mắt Phương Tịch lóe lên, nghĩ đến con đường sau này:
- Nguyên Hợp Sơn...
...
- Sư đệ, kỳ thực phụ thân cũng là uất ức quá lâu.
Thời điểm xem Thần Ý Đồ, Mộ Phiêu Miểu giải thích giúp Mộ Thương Long:
- Phụ thân duy trì võ quán Bạch Vân, bình thường cũng rất khổ cực, đệ tử đối phương không có ai thành tài, hiếm thấy mới có được sư đệ ngươi...
Nói tới chỗ này, Mộ Phiêu Miểu cũng có chút tiếc hận.
Thiên phú Bạch Vân Chưởng của Phương Tịch, quả thật là đứng đầu võ quán Bạch Vân từ trước tới nay.
Hơn nữa đối phương còn quá có tiền.
Đôi lúc, quá nhiều tiền cũng không tốt.
Tỷ như Phương Tịch, nếu là trẻ ăn mày thậm chí xuất thân bình dân, nói không chừng Mộ Thương Long sẽ thu Phương Tịch làm nghĩa tử, dốc lòng bồi dưỡng, tương lai có thể ra giữ thể diện!
Như giữ thể diện thế nào? Tự nhiên là đẩy ra ngoài đánh lôi đài với những võ quán khác!
Sau khi sư phụ già, đệ tử y bát có nghĩa vụ thay sư phụ đi đá quán.