Sau khi thu một viên linh thạch, vệ binh đưa cho Phương Tịch một tấm lệnh bài khắc thông tin thân phận và để cho hắn tiến vào Bạch Trạch Tiên Thành.
- Phù...
Sau khi vừa tiến vào khu vực trong thành, Phương Tịch cảm giác xung quanh tràn ngập linh khí tinh thuần, lại là cấp một thượng phẩm vượt xa Phỉ Thúy Nhai của mình.
- Nghe đồn Bạch Trạch Tiên Thành chia ra làm ba khu vực lớn, ngoài thành có nồng độ linh khí cấp một thượng phẩm, nội thành khoảng cấp hai... Về phần Bạch Phong Sơn ở trung tâm lại là linh địa cấp ba, chà chà...
Phương Tịch xúc động than một tiếng và bắt đầu tùy tiện đi dạo ở ngoại thành Bạch Trạch Tiên Thành.
Ngay cả là khu vực ngoại thành, nhưng đường xá giăng kín khắp nơi, còn phồn hoa hơn Phường thị bình thường rất nhiều.
Từng cửa hàng san sát nối tiếp nhau. Phương Tịch phóng tầm mắt đảo qua, lại nhìn thấy mấy biển hiệu quen thuộc:
Bách Xảo Lâu, Mính Thanh Các, Vạn Hải Lâu ...
Bách Xảo Kỳ Gia, Thanh Diệp Từ gia, còn có Tống gia... Đều là một trong bảy đại thế gia Trúc Cơ Việt Quốc. À, không đúng, bây giờ chỉ còn có sáu...
Trong lòng Phương Tịch lần lượt đọc ra thế lực Trúc Cơ phía sau những cửa hàng này:
- Đều là... người quen đấy!
Kỳ Nghênh Tùng của Bách Xảo Lâu Kỳ gia đã từng tính giết mình. Vân Mộng Tiên Tử của Thanh Diệp Từ gia bắt Trần Bình, không biết bây giờ tình hình của vị thiên tài Huyết Phù Linh Thể kia ra sao.
Trước đây, Tống Thanh của Tống gia tặng Trường Sinh Thuật thật sự đã cho Phương Tịch ích lợi không nhỏ, nhưng đối phương không thật sự có ý tốt!
“Không biết những người cũ trong Phường thị năm đó còn sống sót mấy người...
“Về phần Thẩm Hạo Nhiên của Thẩm gia Thiên Phù Điện kia... Chỉ sợ đã chết cùng gia tộc.
Chẳng qua, ngoại trừ những cửa hàng do thế lực Trúc Cơ của Việt Quốc mở, Phương Tịch còn nhìn thấy rất nhiều cửa hàng đan dược, pháp khí, phù lục khác.
Dù sao, Bạch Trạch Tiên Thành nằm giáp ranh với ba nước, không chỉ có gia tộc tu tiên của Việt Quốc sẽ tới đây làm ăn buôn bán!
Ngoài ra, trong nội thành có các hiệu buôn lớn, trong đó đủ bối cảnh Huyền Thiên Tông, Thanh Mộc Tông, Di Lăng Cốc!
Chính bởi vì vàng thau lẫn lộn, mới thích hợp cho tán tu sinh tồn cùng với tiêu thụ tang vật hơn!
Phương Tịch không đi dạo cửa hàng nữa. Hắn đi tới nơi chịu trách nhiệm cho thuê động phủ ở trong thành, thuê một động phủ ở bên ngoài thành mười năm.
Việc cho thuê động phủ ở Bạch Trạch Tiên Thành đều do đệ tử của Bạch Phong Chân Nhân lo liệu, có thể nói là nằm cũng có tiền thu.
Đặc biệt là linh địa cấp hai ở nội thành, có thể nói là phát tài lớn!
...
- Hẻm Yên Liễu, nhà số 87!
Phương Tịch cầm tín phù và bản đồ đi tới một ngõ nhỏ ở ngoại thành.
Nơi này được xem là khu vực động phủ, biệt viện phân bố khắp mọi nơi và đều cách nhau mười mấy mét, một cửa một biệt viện. Mỗi biệt viện đều có trận pháp che đậy, bảo đảm tính tiếng tư rất tốt.
“Tu tiên giả đều chú trọng tính riêng tư, thật ra như vậy cũng hợp lý... Chính là xác suất lợi dụng đất đai hơi thấp...
Phương Tịch xúc động than một câu và tìm tới nhà số 87, sử dụng tín phù mở ra trận pháp.
Hắn bất chợt đẩy cửa lớn ra.
Chỉ thấy viện này vô cùng yên tĩnh, bên trong đình viện có dòng nước nhỏ chảy quanh co dưới cầu, chuồng thú, nhà kho, phòng tu luyện, phòng bếp đều đầy đủ.
- Chỉ là trận pháp không được tốt lắm, chẳng qua chỉ là trận pháp cấp một hạ phẩm, cùng lắm là che giấu được ánh mắt người ngoài...
Hắn đi dạo qua một vòng lại tính trở về tự mình bố trí một trận pháp. Loại trận pháp thông thường này căn bản không có tác dụng gì.
Phương Tịch lại nhìn bàn ghế, nghĩ mình cần phải đi chọn mua đồ, sau đó hắn ra khỏi phủ.
Lúc này, cửa nhà bên cạnh đúng lúc mở cửa, hai tu tiên giả bước ra.
Trong đó có một nam tu là Luyện Khí viên mãn, trông già nhưng vẫn khỏe khoắn, gương mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn.
Một nữ tu khác lại xinh đẹp đáng yêu, tu vi khoảng Luyện Khí tầng sáu.
Hai người ở cùng với nhau có vẻ thân thiết, giống như một đôi ông cháu.
Lúc này, bọn họ nhìn thấy Phương Tịch thì sửng sốt.
- Chào hai vị, tại hạ là Phương Tịch vừa thuê chỗ này. Sau này chúng ta chính là hàng xóm...
Phương Tịch chắp tay cười và ôm quyền hành lễ.
Trong lòng hắn thầm xúc động, không hổ danh là Bạch Trạch Tiên Thành, trong khu vực ngoại thành cũng có hổ nằm, rồng ẩn.
Bây giờ, hắn thể hiện tu vi ra ngoài là Luyện Khí tầng tám, không tính là cao cũng không thấp, chung quy không đến mức bị người ta xem nhẹ.
Từ sau khi hoàn toàn luyện hóa Yêu Ma Thụ, Phương Tịch phát hiện cách cất giữ pháp lực tạm đầu vẫn còn thực hiện được, đồng thời càng thuận tiện hơn, tất nhiên sẽ lựa chọn che giấu một phần tu vi.
Hắn dừng lại ở Luyện Khí tầng bảy rất lâu, sau khi tiến giai rời khỏi Đào Hoa Đảo cũng rất hợp lý!
- Hóa ra là Phương đạo hữu, lão phu là Tô Liệt. Đây là đạo lữ của lão phu... Kim Linh!
Tô Liệt cười ha hả và giới thiệu, dáng vẻ rất hiền lành.
- Hóa ra là Tô đạo hữu và Kim tiên tử...
Vẻ mặt Phương Tịch như cũ nhưng trong lòng đang oán thầm, chênh lệch tuổi tác giữa Tô Liệt và đạo lữ sợ rằng hơi lớn.
Chẳng qua đây là ở tu tiên giới mà. Phu già thê trẻ, phu trẻ thê già đều là chuyện rất bình thường.
Có một loại đan dược Trú Nhan Đan tồn tại, cũng không có vấn đề trâu già gặm cỏ non gì.
Ví dụ như bản thân hắn thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc... Nếu không nói rõ, người khác còn không biết hắn đã gần năm mười bốn!
Ừ, Phương Tịch luôn không thích phách lối, cũng không thích nêu cao tên tuổi.
Nếu trong cơ duyên cho phép, hắn còn muốn cố gắng Trúc Cơ trước sáu mươi tuổi, sẽ không làm người khác quá chú ý.
Dù sao tu tiên giới công nhận sau sáu mươi tuổi, xác suất Trúc Cơ sẽ giảm xuống trên diện rộng...