Trong phường thị.
Phương Tịch đi dạo một vòng, tuy coi trọng mấy thứ, nhưng trong túi ngượng ngùng, không có cách nào mua.
Đặc biệt là nhìn thấy mấy phương pháp cất rượu không trọn vẹn, để hắn mê tít mắt.
- Quên đi... Cất rượu cái gì, chính ta cũng có thể thử nghiệm... lấy gạo Linh Trúc làm tài liệu trụ cột, cùng lắm thì mỗi lần ủ ít một chút...
- Lấy linh mễ sản xuất, những hiệu quả khác không có, nhưng hiệu quả lấp đầy bụng, bổ ích linh khí hẳn vẫn có...
Thời điểm Phương Tịch suy nghĩ, chân bất tri bất giác đi tới trước quầy hàng phù lục.
Nơi này là chỗ Tông Phù Sư thường bán, thuần túy thuộc về bản năng thân thể, muốn đến mua hàng rẻ.
Bất quá hôm nay Tông Phù Sư không tới, mà là đạo lữ của hắn Lục Chi bày sạp.
Mà bên cạnh quầy hàng, vừa vặn còn có một người khác.
- Ồ? Đây không phải Trần đạo hữu sao?
Phương Tịch nhìn thấy Trần Bình, cười tiến lên hỏi thăm.
- Phương đạo hữu...
Nụ cười của Trần Bình có chút không tự nhiên, qua loa vài câu liền nhanh chóng rời đi.
- Trần đạo hữu đến mua linh phù gì? Hoặc mua lá bùa, linh sa?
Phương Tịch nhìn bóng lưng của Trần Bình rời đi.
- Phi, một kẻ xấu xa mà thôi.
Lục Chi vóc người xinh đẹp, tính cách lại rất đanh đá, tu vi Luyện Khí tầng sáu, nàng mắng:
- Trần tiểu tử này tặc mi thử nhãn, lúc trước mặt dày mày dạn ở nhà ta học vẽ bùa, ánh mắt liền thích nhìn loạn lão nương...
- Ồ...
Phương Tịch suy tư nhìn Lục Chi, không thể không thừa nhận, nàng xác thực là đại mỹ nhân.
Tuy tuổi hơi lớn, nhưng mang theo phong vận thành thục.
- Không nghĩ tới, nguyên lai Trần Bình thích loại này.
- Ngươi thì sao? Muốn mua phù lục gì thì nói, không nên tiêu khiển lão nương!
Hai tay Lục Chi chống nạnh, nếu không phải nể tình Phương Tịch là khách quen, nàng đã mắng người.
- Ta đi ngay, đi ngay.
Trên mặt Phương Tịch mang theo nụ cười áy náy, trở lại khu lều gỗ của linh nông.
Sát vách, Trần Bình đang lo sợ bất an bồi hồi ở trong sân nhà mình, nhìn thấy Phương Tịch trở về, lập tức tiến lên, có chút sốt sắng hỏi:
- Phương đạo hữu... Lục đạo hữu có nói cái gì không?
- Không có gì...
Phương Tịch lắc đầu.
Nhìn thấy Trần Bình thở ra một hơi, bỗng nhiên suy tư mở miệng hỏi:
- Trần đạo hữu có việc vui gì sao?
- Cái này... Tự nhiên là không có.
Sắc mặt của Trần Bình nhất thời đỏ bừng, giống như tiểu nam sinh ngây thơ, để Phương Tịch nhìn mà không nhịn được cười.
Làm lão tiền bối, hắn không khỏi đề điểm một câu:
- Theo ta biết, Hồng đạo hữu ở nhà số ba khu chữ Ất, Hồng Phong tiên tử nhà số bảy khu chữ Bính đều khá nhiệt tình hiếu khách...
- Cái này... Ta không phải ý này.
Trần Bình lập tức xua tay, nhưng ánh mắt bắt đầu nhìn trái nhìn phải.
- Ha ha... Đừng nóng vội đừng nóng vội, trước nghe ta nói.
Phương Tịch biết loại tiểu nam sinh này, khó nhất chống lại thiếu nữ thành thục.
- Hai vị đạo hữu này, tuy tuổi hơi lớn, nhưng rất nhiệt tình...
- Thật?
Trần Bình nghe nói tuổi hơi lớn, con mắt không khỏi sáng ngời, tưởng Phương Tịch cũng là người đồng đạo giống mình.
Thấy vậy, trong lòng Phương Tịch vui vẻ.
Nhân sinh tứ đại sắt, dù ở tu tiên giới, trong quan hệ giao tiếp cũng có thể áp dụng.
...
Sau khi cùng Trần Bình tăng thêm hữu nghị, Phương Tịch trở lại gian phòng của mình, đi tới tầng hầm, lấy mười mấy cân thịt Thái Tuế kia ra.
Hàn mập là người phóng khoáng, tặng thêm cho hắn không ít thịt Thái Tuế, lúc này hơn mười cân thịt, hai miếng lớn nằm ở nơi đó, vẫn rất có cảm giác chấn động.
- Thịt Thái Tuế, dựa theo Mộ Phiêu Miểu giải thích, là phải làm mới ăn. Bất luận nướng hay luộc đều được...
Phương Tịch cắt một miếng thịt, nhen lửa chậm rãi quay nướng.
Nương theo ngọn lửa quay nướng, thịt Thái Tuế bắt đầu trở nên khô vàng, tỏa ra mùi thơm đặc biệt, làm người thèm ăn nhỏ dãi.
- Thơm quá, không nghĩ tới Đại Lương còn có nguyên liệu nấu ăn cỡ này?
Ánh mắt Phương Tịch sáng lên.
Nhìn qua Hồi Xuân Phù và Thanh Linh Đan, lòng tin của hắn tăng nhiều, mạnh mẽ cắn một miếng.
- A...
Thịt Thái Tuế nướng vào miệng liền tỏa ra hương vị ngọt ngào, cảm giác thịt nướng thơm ngọt không ngừng kích thích đầu lưỡi, lan tràn ở trong khoang miệng, thậm chí kích thích Phương Tịch có xúc động muốn khóc.
Hắn phà hơi nóng, bất tri bất giác ăn sạch thịt Thái Tuế.
Sau một khắc, vẻ mặt Phương Tịch biến đổi, che lấy bụng của mình.
Hắn có thể cảm giác được, thịt Thái Tuế vốn cực kỳ ngon, sau khi tiến vào dạ dày, thì giống như hóa thành từng viên lửa than!
Nhiệt độ nóng rực bùng nổ, từng lần từng lần giội rửa thành dạ dày.
Nhiệt lưu không bị khống chế tản ra, khuếch tán đến lục phủ ngũ tạng, toàn thân...
Nóng!
Rõ ràng chỉ mới đầu mùa xuân, nhưng cái trán của Phương Tịch lại bắt đầu chảy ra mồ hôi hột.
Áo của hắn ướt đẫm, tràn ra lượng lớn mồ hôi.
Thậm chí ở trong mồ hôi, tựa hồ còn chen lẫn chút đỏ tươi!
- Dù là những đại dược luyện thể ở thế gian, cũng không tới trình độ này chứ?
Nội tâm của Phương Tịch giống như lò lửa lăn lộn.
- Lại thêm thịt Thái Tuế nướng chín có một mùi thơm mê người, làm người không thể khống chế muốn ăn nhiều... nhưng ăn nhiều sẽ chết!
- Chẳng trách Hàn mập bán thịt lo lắng ta sẽ ăn no chết... Nếu đổi thành khí huyết tam biến bình thường, thật có khả năng không khống chế được mình, bị mê hoặc ăn nhiều mấy miếng, sau đó chết no...
Phương Tịch không chỉ là võ giả, còn là tu tiên giả.
Hắn đứng dậy, lấy linh thức mạnh mẽ khống chế bắp thịt, bày ra tư thế tu luyện Bạch Vân Chưởng.
Đùng đùng!
Song chưởng thoáng cái trở nên đen nhánh, mỗi một chưởng vỗ ra đều mang theo chưởng phong cường đại.
Chưa tới nửa giờ, Phương Tịch mới thu chưởng dừng công.
Hắn quan sát tình huống trong thân thể, nhất thời có chút vui mừng:
- Khí huyết của ta lại tăng trưởng nhiều như vậy? Thịt Yêu Ma quả nhiên là đại dược luyện thể!
Vui mừng qua đi, hắn lại nhíu mày:
- Chỉ là dược hiệu quá mạnh, chẳng trách chỉ có võ quán chủ mới dám thường ăn, võ giả khí huyết tam biến chỉ thỉnh thoảng ăn một chút...
Thông qua linh thức của tu tiên giới, Phương Tịch phát hiện, những khí huyết cuồng bạo kia tạo thành tổn thương nhỏ bé ở trong thân thể mình.
Nếu bỏ mặc không quản, bình thường không có cảm giác gì, thậm chí không ảnh hưởng đến tu luyện.
Nhưng tích lũy tới trình độ nhất định, tất nhiên sẽ bộc phát, ứng với câu thói quen khó sửa.
- Cũng may ta có thể quan sát tình huống trong thân thể... Bệnh nào thuốc nấy, trước tiến hành chữa thương.
Đây là chỗ ưu việt của tu tiên giả.
Không chỉ khí huyết tổn thương hiện tại, dù là lúc trước tu luyện độc chưởng tích lũy một ít ám thương và độc tố, cũng bị Phương Tịch tìm ra, sau đó trị liệu.
Bởi vậy, tố chất thân thể của hắn vượt xa võ giả đồng cấp, trạng thái cũng vượt quá tưởng tượng.
Lúc này quan sát thân thể bản thân, phát hiện chỉ là một chút thương thế bé nhỏ, Phương Tịch nhất thời cất Thanh Linh Đan và Hồi Xuân Phù đi.
Dù sao cũng là thứ tiêu hao linh tinh đi mua.
Mà loại thương thế bình thường này, mình vận chuyển Trường Xuân Quyết chữa thương, tiêu hao vài ngày là có thể hoàn toàn chữa khỏi.
- Trường Xuân Quyết chính là công pháp trụ cột của Mộc thuộc tính, tuy tiến độ và uy lực công pháp bình thường, nhưng ít ra hiệu quả chữa thương thậm chí dưỡng sinh của công pháp Mộc thuộc tính vẫn có.
Nghĩ tới đây, Phương Tịch không do dự nữa, lập tức ngồi khoanh chân, yên lặng vận chuyển công pháp.
Trường Xuân Quyết tương đương trung chính ôn hòa, có hiệu quả chữa thương.
Sau một chu thiên, hắn hé miệng, phun ra một ngụm máu đen.
- Khục khục...
Phương Tịch vừa lau miệng, vừa quan sát thân thể, âm thầm gật đầu:
- Lại thêm hai lần, thì xem như an toàn...
- Dựa theo tiến độ này, ta hoàn toàn có thể ba ngày ăn thịt Thái Tuế một lần.
- Có vật này giúp đỡ, khí huyết sẽ nhanh chóng tích lũy, làm không tốt tháng sau ta có thể xung kích cảnh giới Quán Chủ!
Đổi thành Mộ Phiêu Miểu, thì tuyệt đối không dám ăn như thế, bằng không còn chưa đột phá, thân thể đã trọng thương, vỡ mạch máu mà chết.
- Mấy tháng hoàn thành Luyện Thể tầng một, không tồi không tồi.
Phương Tịch còn rất hài lòng tiến độ này.
Sau đó lại dùng một tháng thời gian, là có thể đột phá cảnh giới Quán Chủ.
Quán Chủ ở Đại Lương Thế Giới, tỷ như Mộ Thương Long, thực lực Phương Tịch cũng đã gặp, tương đương với Luyện Khí sơ kỳ.
- Tốc độ này, kỳ thực rất kinh người... Đổi thành Luyện Khí, mấy tháng có thể đột phá một tầng cũng là thiên tài hiếm thấy, cho dù là ở Luyện Khí tiền kỳ.
- Mà tu sĩ Luyện Thể tầng một nếu cận thân, đủ để mang đến uy hiếp cho tu sĩ Luyện Khí tầng ba.
- Càng không cần phải nói, sau võ quán chủ, còn có cảnh giới càng cao.
Lúc này Phương Tịch rốt cục hiểu được chỗ tốt của võ đạo.
Đó chính là nhanh!
Dù sao cũng là võ đạo tranh cường háo thắng của phàm nhân, tiến độ tự nhiên nhanh hơn công pháp tu tiên!
- Nếu có thể đột phá đến cảnh giới trên võ quán chủ, có lẽ có thể so với thể tu Luyện Khí trung kỳ, cái này liền kiếm bộn!
- Càng then chốt là, nó học nhanh!
- Nếu thân thể tương đương Luyện Khí trung kỳ, vậy ta ở Thanh Trúc Phường Thị cũng có thể thoáng buông tay chân, đi bán một ít thịt Yêu Thú?
Con ngươi của Phương Tịch thoáng toả sáng.
Giá cả của thịt Yêu Thú còn cao hơn linh mễ!
Càng then chốt là, ở Đại Lương thu mua thịt Yêu Thú căn bản không cần linh thạch, chỉ cần chút vàng bạc mà thôi, đây chính là mua bán không vốn!
Chỉ cần có thể duy trì mậu dịch, tương lai dù là tài nguyên Trúc Cơ, chỉ sợ cũng có thể dễ dàng tích góp được!