Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 264: Tình trạng hiện nay! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Khóe miệng Phương Tịch khẽ giật. Hắn còn không biết sư muội có dáng vẻ như vậy.

Mộ Phiêu Miểu lại nhìn Phương Tịch, bỗng nhiên cười:

- Ngươi là nhi tử hay là tôn tử của hắn? Đừng tới đùa bà ngoại nữa...

- Năm đó ở thành Hắc Thạch...

Phương Tịch suy nghĩ và nói ra một món chuyện khiến Mộ Phiêu Miểu xấu hổ trong thời kỳ Yêu Ma Thụ gây họa:

- Nửa đêm, ngươi len lén chạy vào phòng bếp, kết quả suýt nữa bị Mộ sư phụ đánh...

- Sao gia gia ngươi còn nói cả chuyện này chứ?

Mộ Phiêu Miểu hơi xấu hổ. Nhưng nàng nhìn Phương Tịch, vẻ mặt từ chắc chắn dần dần trở nên nghi ngờ.

Gương mặt giống hệt còn có thể hiểu được, nhưng loại khí chất, dáng vẻ này, thậm chí cảm giác mơ hồ này?

- Đại sư huynh?

Nàng gọi một tiếng thăm dò.

- Tiểu sư muội có việc gì?

Phương Tịch cười và hỏi ngược.

- Đừng gọi nữa, ta muốn chết đây!

Mộ Phiêu Miểu cầm lấy cái quạt hương bồ bên cạnh che lên trên mặt.

- Ha ha ha!

Phương Tịch nhìn thấy tiểu sư muội còn hoạt bát đáng yêu như vậy, hắn không khỏi thoải mái cười to.

- Ngươi đúng là sư huynh? Sao ngươi có thể trẻ tuổi như vậy?

Mộ Phiêu Miểu kinh ngạc hỏi.

- Tới đỉnh của võ, những điều như ngược sống chết, lấy lại tuổi xuân... đều dễ như trở bàn tay!

Phương Tịch chắp tay sau lưng lộ ra hình tượng Tông Sư của một phái.

- Đáng tiếc, sư muội ta thành tựu có hạn, đến nay vẫn chỉ là cảnh giới Chân Lực...

Mộ Phiêu Miểu thở dài. Tuy nàng giữ những đan dược Phương Tịch cho trước đây, nhưng đều dùng để bồi dưỡng võ quán chủ sau này.

Điều này dẫn đến các đời võ quán chủ của võ quán Bạch Vân chưa từng đứt đoạn, nhưng tu vi cá nhân cuối cùng bị chậm trễ.

- Những người khác thế nào?

Phương Tịch nghĩ đến Trương Minh Đính, còn có Bách Hợp...

- Người thì lão, kẻ thì chết... Nhóm người trước đây đã không còn lại bao nhiêu.

Mộ Phiêu Miểu thả quạt hương bồ xuống:

- Ngược lại, Trương Minh Đính xứng đáng với thiên phú kia, lại thêm sự chỉ điểm và đan dược của ngươi giúp đỡ... Về sau đột phá Chân Kình trở thành võ sư, ra ngoài du lịch thiên hạ, công kích cảnh giới Tông Sư, bây giờ cũng trở thành một đại hiệp uy danh hiển hách, không biết có thành Tông Sư không?

Nàng lại nói về tin tức của một số người.

Đối với người phàm, ba mươi năm chính là hai thế hệ, trong đó sinh lão bệnh tử đều không thể tránh được...

Cuối cùng nàng lại nói:

- Bách Hợp ra khỏi võ quán, ta mua cho nàng một tiểu viện gần đây để ở. Đời này... nàng quá khổ, cũng không lập gia đình nữa...

Mộ Phiêu Miểu cũng chưa gả, bảo là muốn canh giữ võ quán của phụ thân.

Phương Tịch nghe đến đó thì không khỏi xúc động.

Đúng lúc này, nam tử cao lớn đi từ bên ngoài vào:

- Lão quán chủ, có một đệ tử nói gặp ma ở bên ngoài, ta không yên tâm nên cố ý đến xem... Hả? Ngươi là ai?

Nam tử kia nhìn Phương Tịch, trên gương mặt đầy vẻ kinh ngạc không hiểu vẻ.

Sao hắn không biết trong võ quán còn có người ngoài?

Mộ Phiêu Miểu nhìn về phía Phương Tịch, thấy Phương Tịch không phản bác thì nói thẳng:

- Đây là sư bá tổ của ngươi... Còn không mau tiến lên hành lễ?

Nàng lại giới thiệu cho Phương Tịch:

- Đây là Mộ Bạch Chính, đứng đầu võ quán Bạch Vân bây giờ... Bạch Chính, ngươi còn không hành lễ?

- Sư bá tổ? Sư thúc tổ, ta đã gặp hết sư huynh đệ của ngài, đáng lẽ sẽ không...

Mộ Bạch Chính ngơ ngác gãi đầu, nhìn thế nào cũng cảm giác người này có vấn đề.

Phương Tịch không nhiều lời với hắn, bấm tay bắn ra.

Ầm ầm!

Chân cương vô hình hiện ra, ép cho người này phải quỳ xuống đất, thậm chí sàn nhà cũng xuất hiện từng vết nứt.

- A... Chân cương phóng ra ngoài? !

Mộ Bạch Chính cũng là người có mắt mình. Hắn giật mình, vội vàng theo đó dập đầu:

- Chào sư bá tổ, chẳng lẽ ngài là Tông Sư?

Theo lời đồn đại, chỉ có Võ Thánh mới có khả năng phóng chân cương ra ngoài.

Nhưng điều đó không có manh mối rõ ràng, thực sự không thể tưởng tượng nổi!

- Ngoan!

Phương Tịch cười híp mắt và tiện tay thưởng cho hắn một bình Khí Huyết Đan cấp một.

Mộ Bạch Chính nhận lấy cái bình và mở nắp bình ra, lại ngửi được một mùi thuốc quen thuộc. Hắn không khỏi biến sức, cất vội bình thuốc vào trong người giống như ăn trộm vậy, tim vẫn còn đập loạn.

Hắn nhớ cái mùi này!

Trước đây, hắn chẳng qua là cô nhi được võ quán Bạch Vân nhận nuôi, thiên phú cũng chỉ bình thường, nhưng được cái chính chắn, thành thật.

Về sau sư thúc tổ thưởng cho hắn một viên đan dược, hắn lập tức đột phá cảnh giới võ giả Chân Lực, trổ hết tài năng trong các sư huynh đệ, cuối cùng tiếp nhận chức vụ võ quán chủ này!

Đan dược lúc đó cũng có mùi này!

Cho dù hắn là một người thành thật, lúc này cũng hận không thể dập đầu Phương Tịch thêm mấy cái...

- Lần này sư huynh trở về có chuyện gì à?

Mộ Phiêu Miểu phất tay ra hiệu cho Mộ Bạch Chính đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

- Kết thúc một vài chuyện phàm tục. Đúng rồi, Nguyên Hợp Sơn ngoài thành thế nào?

Phương Tịch thuận miệng hỏi một câu.

- Mấy chục năm trước, Lương Vương quật khởi, võ ngựa đạp khắp giang hồ. Hắn đích thân lên Nguyên Hợp Sơn cầu lấy bí tịch Nguyên Hợp Ngũ Lôi Thủ. Lệnh Hồ lão Tông Sư trên Nguyên Hợp Sơn tọa hóa từ lâu, bởi vậy không người nào có thể ngăn cản được hắn, bị hắn công phá sơn môn...

Mộ Phiêu Miểu khẽ nói.

- Thế nào... Chẳng lẽ uy danh Đại Tông Sư vô thượng của ta còn không ép được người khác sao?

Phương Tịch vô cùng kinh ngạc.

- Đại Tông Sư vô thượng?

Mộ Phiêu Miểu trợn mắt khinh thường:

- Chúng ta chỉ là người phàm, ngươi đã biến mất ba mươi năm, còn có thể sót lại bao nhiêu uy vọng chứ?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)