Hai năm sau, ở Phỉ Thúy Nhai.
- Lão gia... Có thể có tin tức cuộc chiến mới nhất không?
Vương quả phụ với dáng vẻ của bà lão đang đợi ở cửa, đỏ mắt mong chờ. Dáng vẻ khiêm tốn lấy lòng kia khiến Phương Tịch cũng có phần không đành lòng:
- Vào đi...
Hai năm trước, thế công thủ thay đổi.
Liên minh ba mươi sáu đảo thành lập Liên quân thảo phạt Long Ngư Chung gia!
Khói lửa chiến tranh lan tràn tới từng ngóc ngách của Vạn Đảo Hồ, Liên quân thiếu người, ra sức chiêu mộ tán tu, đưa ra điều kiện cực kỳ phong phú.
Người đứng đầu trên Bảng Chiến Công thậm chí có thể đổi lấy linh vật Trúc Cơ!
Ngoài điều này ra, Liên minh ba mươi sáu đảo còn hứa hẹn, sau khi cuộc chiến kết thúc, tu sĩ có thể dựa vào linh đảo vô chủ để thành lập gia tộc hoặc tông môn, liên minh tuyệt đối sẽ không nhúng tay can thiệp!
Điều này đã thu hút rất nhiều tu sĩ, có người nói không ít lão tu cũng cố chống đỡ một hơi, chuẩn bị chết ở trên chiến trường để mở đường cho con cháu sau này.
Tuy pháp lực của những tu sĩ như vậy suy nhược, nhưng thường rất đáng sợ!
Sau đó... Lư Quá, Hải Đại Quý, thậm chí Tiểu Hổ nhi tử của Vương quả phụ cũng không nhịn được, lén chạy đi báo danh và lên chiến trường.
Vương quả phụ ngày đêm lo lắng, mỗi ngày đều tới chỗ Phương Tịch hỏi.
- Ngươi yên tâm, đám người Tiểu Hổ gia nhập đội ngũ do Thiếu đảo chủ dẫn dắt, nàng tất nhiên sẽ chiếu cố...
Phương Tịch cười nói:
- Không phải dạo này nói đã đánh chiếm được Tiểu Hoàn Đảo sao? Đảo này vừa mất, cửa Long Ngư Đảo mở rộng, chiến tranh cũng sắp kết thúc, đám người Tiểu Hổ sẽ nhanh chóng trở lại thôi...
- Chiến tranh đâu thể không chết người được? Đặc biệt là cuộc chiến tông môn, đánh đại trận hộ sơn chính là lấy mạng người lấp vào...
Vương quả phụ nhìn hồ nước bên cạnh vách núi, có vẻ càng lo lắng hơn:
- Trước đây ta nên nhẫn tâm, cho dù đánh gãy một chân của Tiểu Hổ... cũng tốt hơn bây giờ. Ta thật khờ, thật sự...
Phương Tịch thở dài, nhìn Vương quả phụ có xu hướng phát triển thành Tường Lâm tẩu, hắn lặng lẽ xuống ruộng nhổ cỏ dại.
Bây giờ đang chiến tranh, thậm chí không thể tìm được một tá điền làm ruộng lâu dài.
Phương đại lão gia hắn cũng chỉ có thể đích thân xuống ruộng.
Thật ra, Nguyễn Đan đã từng tới mời hắn rời núi, nói rõ với tình thế bây giờ, đánh một trận tuyệt đối không có gì nguy hiểm, còn có thể kiếm được không ít công lao.
Sau này, cho dù lấy một linh đảo cũng không có vấn đề quá lớn, nhưng Phương Tịch vẫn từ chối.
Cho dù rất nhiều người không hiểu, hắn vẫn bình thản chịu gian khổ.
Dù sao đừng tới làm phiền hắn trồng cây là được rồi.
...
Buổi tối, trong hang động dưới lòng đất.
Dưới Yêu Ma Thụ, Phương Tịch cầm lấy một rễ phụ, hấp thu nguyên khí sinh mệnh trong đó.
Rễ phụ run rẩy muốn rút về, có ý chống lại.
Phụt!
Nửa ngày sau, hắn thả rễ phụ ra. Rễ phụ này lập tức rút về trong tán cây.
Cả gốc Yêu Ma Thụ đều đang run rẩy, hình như đang phát ra sự bất mãn và phẫn nộ!
- Loại tình huống này càng lúc càng nghiêm trọng!
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này thì nhíu mày.
Từ khi quyết định ra sức nghiền ép khí huyết của Yêu Ma Thụ để mau chóng đột phá Chân Cương Hóa Hình, Yêu Ma Thụ phản kháng cũng càng lúc càng mạnh.
Thậm chí lấy bí quyết Trường Sinh Thuật cũng có phần không áp chế được, đã xuất hiện dấu hiệu muốn làm phản.
Điều này làm Phương Tịch càng xác nhận suy đoán của mình.
Bản năng của Yêu Ma Thụ... đang sống lại!
Nó đang ảnh hưởng ngược lại mình!
Hắn lại mãi không thể tạo thành Ất Mộc Pháp Thân.
Đến tối nay, Yêu Ma Thụ thậm chí không muốn liên kết với mình, cuối cùng mình phải chủ động nắm lấy rễ phụ, mới nghiền ép được chút khí huyết cuối cùng!
- Dù sao cũng là ma thụ của Đại Lương, căn bản không liên quan tới linh căn thiên địa của thế tu tiên giới!
Phương Tịch thở dài, trong mắt hiện ra tia máu.
Trong phút chốc, hắn đứng ở trên mặt đất do vô số rễ cây đan xen và nhẹ nhàng nâng tay lên!
Ầm ầm!
Chỉ là một động tác đơn giản như vậy, từ sau lưng hắn dường như có một mặt trời khí huyết bay lên, giống như một mặt trời bao phủ toàn thân, không ngừng phóng ra ánh sáng và hơi nóng!
Xèo xèo!
Rễ cây vốn đan vào nhau không biết bao nhiêu tầng lập tức lùi lại, hiện ra nham thạch và tầng đất bị che phủ nhiều năm.
- Bạch Vân Chưởng!
Phương Tịch bắt đầu thể hiện ra từng chiêu từng thức võ công mình đã học.
- Hồng Xà Thối!
- Thiên Thị Địa Thính Công!
- Nguyên Hợp Ngũ Lôi Thủ!
...
Theo thời gian trôi qua, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, lại có thể khiến cho người ta nhìn thấy rõ ràng từng động tác đâu ra đấy, có vẻ vô cùng mâu thuẫn.
Ầm ầm!
Mà trong lúc không ngừng thể hiện ra chiêu thức võ học, quanh người Phương Tịch cũng hiện ra từng luồng chân cương, chúng đồng thời đang biến hóa, ngưng tụ...
- Thiên Tử Long Quyền!
Đến cuối cùng, Phương Tịch đánh ra một quyền!
Gào gào!
Sau lưng hắn, vô số chân cương hội tụ và hóa thành một con giao long màu đỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Con giao long này dài tới ba trượng, từng mảnh vảy đều có vẻ vô cùng rõ ràng, chỉ thiếu chút nữa lại có thể ngưng tụ ra vảy ngược!
Nó vừa xuất hiện, hình như đã có một đại thế gia tăng ở trên người Phương Tịch!
- Thiên Tử Long Quyền quả nhiên là tuyệt học một đời!
- Nhưng căn cơ võ đạo của ta vĩnh viễn đều là Hỗn Nguyên Chân Công!
Hai tay Phương Tịch vung vẩy giống như đánh Thái Cực, Huyết Long phía sau nhất thời tán loạn.
Tiếp theo, vô số chân cương lại hội tụ và hình thành một bóng người mơ hồ!
Bóng người này cao tới sáu trượng, ở sau lưng hắn, gương mặt và thân hình đều giống hệt Phương Tịch.
Thân vàng sáu trượng!
Không!
Đây là tạo hóa khủng khiếp hoàn toàn dùng khí huyết chân cương làm cơ sở để đột phá thành!
- Hỗn Nguyên Chân Thân... Ngưng tụ!