- Đảo chủ đâu?
Phương Tịch cất Thanh Hòa Kiếm và đột nhiên hỏi một câu.
Với quan hệ giữa hắn và Nguyễn Tinh Linh, ngày đại thọ của hắn, đối phương dù sao cũng sẽ đích thân tới chúc mừng, chứ không phải bảo tiểu đồ đệ tới thay.
- Sư tôn đang chiêu đãi một người khách quan trọng nên phân phó ta đến đây thông báo một tiếng. Nàng sẽ đến sau...
Nguyễn Đan hơi cúi thấp người, thay mặt Nguyễn Tinh Linh biểu đạt sự áy náy.
- Thì ra là thế...
Phương Tịch ung dung giống như không hề nghi ngờ gì về điều này, mỉm cười:
- Thiếu đảo chủ đã đến đây, nhất định phải uống thêm vài chén...
- Được...
Nguyễn Đan nhìn dáng vẻ tao nhã đạm bạc của Phương Tịch, không khỏi âm thầm hối hận.
Lúc trước, bản thân mình trẻ tuổi bồng bột, thật sự đắc tội không ít người, về sau trả giá đắt, bây giờ muốn bù đắp lại, cũng không biết có kịp không?
Đào Hoa Nhưỡng hai mươi năm vừa uống vào miệng đã thấy mùi thơm thuần, lưu hương lâu, nhất thời không cẩn thận sẽ say.
Đặc biệt là tiểu nha đầu Vi Nhất Tịch này bất giác đỏ mặt choáng váng, không chịu nổi nằm sấp ở trên bàn, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Nguyễn Đan uống mấy chén, gương mặt cũng ửng hồng, ánh mắt long lanh.
- Ha ha, hôm nay các vị đều phải tận hứng đấy...
Phương Tịch cũng uống mấy chén, rất có cảm giác lão phu trò chuyện với thiếu niên:
- Chờ lát, ta sẽ mời đảo chủ cùng tới uống...
Hắn nói dứt lời thì khống chế Hắc Vũ Chu bay về phía Kính Nguyệt Hồ.
Gió mạnh vù vù thổi tới, đôi mắt của hắn trong treo, không hề có sáng vẻ gì say.
Hắn thật sự thấy hứng thú với người khách quan trọng của Nguyễn Tinh Linh.
Bên trong sơn trang.
- Phương đạo hữu...
Hai tu sĩ nhìn thấy Phương Tịch, vội vàng bước tới đón.
- Đảo chủ ở đâu, hôm nay đại thọ của ta, ta đặc biệt tới mời đảo chủ đi uống một chén rượu nhạt.
Phương Tịch cười híp mắt nói.
Các tu sĩ không dám tiếp đón chậm trễ vị cao thủ thứ hai trên đảo này, hắn trả lời ngay:
- Đảo chủ ở Túy Noãn Các tiếp đón một người khách. Phương đạo hữu không ngại thì chờ một lát.
- Ừ, vậy ta lại tới Thính Vũ Lâu bên cạnh chờ vậy.
Phương Tịch tùy tiện bảo một người đi cùng mình tới Thính Vũ lâu.
Hắn rất quen thuộc với bố cục ở đây, Thính Vũ Lâu ở ngay bên cạnh Túy Noãn Các, chỉ cách nhau không tới mấy chục mét!
Sau khi hắn đột phá đại viên mãn, thần thức của hắn đã có thể đạt tới phạm vi mười trượng, cũng chính là khoảng cách ba mươi ba thước!
Chờ sau khi đến Thính Vũ Lâu, Phương Tịch vừa nhấm nháp linh trà, vừa âm thầm phóng thần thức ra.
Tuy lo lắng bên trong Túy Noãn Các có thiết lập cấm chế, ví dụ như Hộ Thân Phù, Phương Tịch không dám mạo muội kéo thần thức vào trong đó.
Nhưng hắn chỉ ở bên ngoài đã nghe được những lời nói mơ hồ.
- ... Lão tổ Chung gia ta...
- Ba mươi sáu đảo cách hủy diệt không xa...
- Ngư Linh Tử đã chết... Đạo hữu suy nghĩ kỹ đi...
...
Sau một nén hương, một tu sĩ trung niên bay ra khỏi Túy Noãn Các.
Hai bên tóc mai của hắn đã điểm bạc, gương mặt khiến Phương Tịch mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
- Là người tiếp khách ở Long Môn Các năm đó... Chung Vạn Cốc!
- Không ngờ thật sự là người của Chung gia. Bọn họ tới mượn sức của Đào Hoa Đảo sao?
- Nếu hắn nói không sai, tu sĩ Trúc Cơ ở Linh Không Phường Thị... Ngư Linh Tử đã chết?
- Liên minh ba mươi sáu đảo trăm phương ngàn kế muốn lấn át Chung gia, không ngờ được vừa bắt đầu đã bị tổn thất nặng nề!
...
Chờ đến khi Chung Vạn Cốc với vẻ mặt thâm trầm đi rồi, Nguyễn Tinh Linh mới tới Thính Vũ Lâu.
- Đảo chủ, ta mở ba vò rượu hai mươi năm, đảo chủ không bằng tới chỗ ta uống một chén?
Phương Tịch cười ha hả và đưa ra lời mời.
- Thật khéo!
Nguyễn Tinh Linh khẽ ngoắc một cái, một cánh hoa vây quanh nàng, hai người liên kết độn quang, cùng phóng lên cao.
Gió mạnh ập vào mặt, Nguyễn Tinh Linh cười như không cười nhìn Phương Tịch:
- Phương đạo hữu có thể có gì muốn hỏi không?
- Đảo chủ vừa đúc lại Thanh Hòa Kiếm, ta đã hiểu rõ ý của đảo chủ, nhưng...
Trên mặt Phương Tịch lộ vẻ do dự:
- Nguyện vọng duy nhất trong cuộc đời ta là rèn kiếm để cày, không muốn lại đánh đánh giết giết nữa...
- Đáng tiếc trong tu tiên giới, ngươi không giết người, người lại muốn giết ngươi, ba nhà trên như hổ đói rình mồi, muốn hoàn toàn chỉnh đốn liên minh thành tông môn, thậm chí độc bá Vạn Đảo Hồ...
Nguyễn Tinh Linh căm phẫn nói:
- Vì thế, bọn họ không tiếc liên kết với người ngoài, phá hủy việc Trúc Cơ của ta...
“Lần này, chẳng lẽ muốn thổ lộ tình cảm?
Phương Tịch thử hỏi một câu:
- Vậy đảo chủ càng coi trọng Chung gia hơn sao?
- Chung gia cũng là hổ lang!
Nguyễn Tinh Linh lắc đầu:
- Lẽ nào ngươi không biết phía sau ma đầu mặc giáp bạc bảy năm trước có Chung gia ủng hộ! Ta làm sao có thể coi trọng bọn họ được...
Phương Tịch không khỏi im lặng.
Trước đây, hắn còn nhìn thấy Chung Vạn Cốc tới làm thuyết khách!
Thậm chí đối phương còn để lộ ra tin tức quan trọng, như vậy, Chung gia chắc hẳn đang chiếm ưu thế.
Dưới tình huống này, Nguyễn Tinh Linh hình như còn không lựa chọn bọn họ.
Chẳng lẽ... còn có thế lực thứ ba nhúng tay vào Vạn Đảo Hồ?