Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 244: Dị bảo (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Phương Tịch gật đầu và lấy ra kiếm gỗ đào cầm ở trong tay, trực tiếp xông tới.

Bây giờ, hắn đột phá Luyện Khí hậu kỳ, sau đó Luyện Thể đột phá tầng ba cũng là chuyện rất hợp lý.

Đồng thời dưới tu luyện như vậy, cho dù tu vi của hắn hơi kém, vẫn có thể kìm chế lão đại Khấu gia một thời gian.

Ban đầu, hắn vốn định mặc kệ sự sống chết của Nguyễn Đan.

Nhưng về sau hắn phát hiện Nguyễn Tinh Linh đã chạy về, hắn tất nhiên phải tới trên chiến trường vẩy nước.

Vèo!

Thanh kiếm gỗ đào ở trên tay Phương Tịch giống như một luồng ánh sáng màu xanh sẫm, từng kiếm không rời điểm yếu của lão đại Khấu gia.

Lão đại Khấu gia dám chống đỡ phi kiếm của Nguyễn Đan ám sát, nhưng thật sự không dám va chạm với ánh kiếm của Phương Tịch, chỉ có thể vội vàng tránh né.

Phụt!

Dưới ánh kiếm, trên Bạch Quy Giáp lập tức hiện ra một vết mờ.

Trong phút chốc, bóng người Phương Tịch lóe lên, tránh thoát khỏi một phù lục thuộc tính lôi của lão đại Khấu gia.

- Đáng chết... Người này có thân pháp quá nhanh!

Lão đại Khấu gia đã vài lần muốn giết chết Phương Tịch, lại bị Phương Tịch dùng thân pháp linh hoạt tránh, hắn không khỏi tức giận.

Mà lúc này, miệng Nguyễn Tinh Linh lẩm bẩm, thanh kiếm cổ bằng đồng xanh trong tay hấp thu rất nhiều linh khí, phát ra uy thế khủng khiếp!

- Đây là... Dị bảo.

Thần thức của Phương Tịch vẫn luôn quan sát cả chiến trường, đồng tử nhất thời co lại.

Tu sĩ Luyện Khí kỳ dùng pháp khí!

Tu sĩ Trúc Cơ sử dụng linh khí!

Lão tổ Kết Đan sử dụng pháp bảo!

Mà dị bảo lại là vật đặc biệt không thuộc về hệ thống này!

Sự khác biệt lớn nhất của nó là ai cũng có thể luyện hóa, cũng không có chủ nhân cố định. Sau khi cướp lấy thì không cần xóa mờ dấu ấn pháp lực trong đó, càng không có cách nào thu vào trong cơ thể cất giống như pháp bảo.

Có vài dị bảo mạnh mẽ thậm chí còn có khả năng trợ giúp cho lão tổ Kết Đan.

Chẳng qua thanh kiếm cổ bằng đồng xanh này của Nguyễn Tinh Linh rõ ràng không phải loại này mà là loại thấp nhất, có thể phát ra uy lực trong Luyện Khí kỳ!

Ngay cả vậy, lúc này nàng điều khiển thanh kiếm cổ bằng đồng xanh dị bảo này công kích, lực phá hoại đại khái cũng chỉ dưới phù bảo do hao tổn một phần uy năng pháp bảo mới có khả năng chế luyện ra.

Phương Tịch chú ý thấy Nguyễn Tinh Linh đã phát động dị bảo, hắn lập tức cố chịu một quyền của lão đại Khấu gia, nhân cơ hội lùi lại một đoạn.

Thần thức của hắn phát hiện ra lão đại Khấu gia sợ rằng đang che giấu con át chủ bài lợi hại nào đó, chỉ là không muốn lãng phí ở trên người mình mà thôi!

Nếu trong lúc đối phương gặp nguy cơ sinh tử, mình còn dây dưa tiếp, vậy khó có thể nói được!

Dù sao mình đã làm được chuyện Luyện Khí hậu kỳ bình thường cộng thêm tu sĩ Luyện Thể có thể làm được, chuyện còn lại cứ giao cho Nguyễn Tinh Linh tự giải quyết.

- Đi!

Giữa không trung, Nguyễn Tinh Linh vươn tay phải ra, thanh kiếm cổ bằng đồng xanh lơ lửng ở trên bàn tay nàng và phát ra linh quang mạnh mẽ.

Tiếp theo, ánh kiếm di chuyển, giống như Thanh Long uốn lượn lập tức đánh đến trước ngực của lão đại Khấu gia.

Lão đại Khấu gia nhanh chóng ném ra từng phù lục.

Lửa!

Mưa băng!

Tia chớp!

Vô số linh quang pháp thuật lập lòe, lại bị ánh sáng của thanh kiếm đồng xanh xuyên qua, đâm thẳng vào ngực hắn.

- Phụt!

Lão đại Khấu gia phun ra một búng máu, trong mắt lại lộ ra ý cười.

Dưới linh quang của vô số pháp thuật nổ mạnh che giấu, một quả cầu sấm sét màu đen lặng lẽ hiện lên ở bên cạnh Nguyễn Tinh Linh và bỗng nhiên nổ tung!

Ầm ầm!

Tia chớp khủng khiếp cuốn ra, cắn nuốt Nguyễn Tinh Linh.

- Không!

Nguyễn Đan nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi hét lên đầy bi thương và căm phẫn.

- Ha ha... Cuối cùng... Cuối cùng... đã báo được thù!

Trong miệng lão đại Khấu gia thì thào và nhìn thanh kiếm cổ bằng đồng xanh cắm ở trước ngực mình. Mũi thanh kiếm kia đã đâm xuyên qua Bạch Quy Giáp, tiến sâu vào trong cơ thể hắn và không ngừng nhỏ máu.

Ầm!

Hắn ngã xuống đất, mất đi khí tức sinh mạng.

- Báo thù à?

Một tiếng thì thầm khẽ vang lên, không ngờ đó là giọng nói của Nguyễn Tinh Linh!

Nàng chậm rãi đi tới, trang phục trên người vẫn lành lặn giống như không hề bị thương.

- Đảo chủ... Ngươi không sao chứ?

Phương Tịch giả vờ kinh ngạc.

Trên thực tế, thần thức của hắn đã sớm phát hiện ra. Sau khi phát động thanh kiếm cổ bằng đồng xanh kia, Nguyễn Tinh Linh đã lén sử dụng một Huyễn Thân Phù, tạo ra một huyễn ảnh giống hệt mình ở lại chỗ cũ để ngăn cản sự tổn thương, bản thân sử dụng thuật ẩn thân bay ra xa một đoạn.

- Chẳng biết tại sao người này lại hận ta thấu xương, ta tất nhiên phải cẩn thận hơn.

Nguyễn Tinh Linh thản nhiên trả lời, sau đó nói với giọng điệu lạnh lùng tàn khốc:

- Ma đầu giáp bạc đã chết, các ngươi còn không mau đầu hàng?

- Không tốt, lão đại chết rồi!

- Chạy mau!

...

Mấy phỉ tu lập tức bỏ chạy, nhưng bọn họ bị đám tu sĩ Đào Hoa Đảo đuổi theo chém giết không ít.

Nguyễn Tinh Linh chỉ thản nhiên nhìn cảnh tượng này, vẫn không hề đuổi theo.

Nàng đi tới trước mặt lão đại Khấu gia, rút thanh kiếm cổ bằng đồng xanh ra, sau đó nói với Phương Tịch:

- Người này là do ta với Phương đạo hữu cùng giết chết, chiến lợi phẩm mỗi người chia một nửa, được không?

- Đảo chủ có thực lực hơn người, ta chỉ ở bên cạnh kìm chế đôi chút mà thôi...

Phương Tịch cầm lấy túi trữ vật của lão đại Khấu gia giao cho Nguyễn Tinh Linh.

Nguyễn Tinh Linh thi triển pháp lực xóa mờ dấu ấn trong túi trữ vật, sau đó lại ném nó lại cho Phương Tịch:

- Ngươi chọn trước...

Phương Tịch nhận lấy và dùng thần thức đảo qua. Hắn phát hiện không gian bên trong túi trữ vật này tự nhiên khá lớn, thậm chí còn đặt được một chiếc phi thuyền dài mười mấy trượng!

Đáng tiếc, vật phẩm bên trong chẳng có ích gì cho hắn.

Hắn suy nghĩ rồi nhìn về phía cái chùy màu vàng mất khi sự khống chế đã rơi xuống đất:

- Ta lại lấy pháp khí thượng phẩm này vậy!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)