Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 240: Đấu pháp (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Phương Tịch lấy ra kiếm gỗ đào và cầm ở trong tay, nói với mấy người Lư Quá.

Sau đó, hắn không quay đầu lại, đi về phía ngoài trận pháp với vẻ mặt bình tĩnh.

- Chuyện này...

Hải Đại Quý khẽ cắn môi và đi theo.

- Lão gia, ngươi muốn tìm chết thì đừng kéo theo cô nhi quả phụ chúng ta...

Trong miệng Vương quả phụ hùng hùng hổ hổ nói nhưng vẫn đi theo.

- Các ngươi... Ôi!

Lư Quá oán hận giậm chân một cái, trong đầu nhanh chóng tính toán thực lực hai bên. Khi đi tới sát trận pháp, hắn dừng lại.

Phương Tịch đi ra khỏi phạm vi Tiểu Vân Vũ Trận bao phủ, lại nhìn thấy Mạc Thanh Ngọc trong dáng vẻ trung niên:

- Đây không phải là Mạc Thanh Ngọc Mạc đạo hữu sao? Sao ngươi già yếu quá vậy?

- Con rùa già nhà ngươi, hôm nay ta sẽ chém đầu chó của ngươi xuống!

Mạc Thanh Ngọc nhìn thấy Phương Tịch, thù mới hận cũ cùng xông lên đầu.

Năm đó, người này dùng một thanh pháp khí phi kiếm hạ phẩm tới sỉ nhục hắn, hắn vẫn còn nhớ kỹ mối thù này!

Hắn vỗ vào cái quạt ngà voi. Pháp lực Luyện Khí hậu kỳ rót vào trong đó, linh quang màu xanh hình thành từng phong nhận bắn về phía Phương Tịch!

Phương Tịch đối mặt với vòi rồng màu xanh như muốn đoạt mạng, hai tay hắn bấm pháp quyết:

- Mộc Thuẫn Thuật!

Ầm ầm!

Mặt đất nứt ra, một bức tường gỗ cực lớn hiện lên giống như tấm lá chắn lớn, ngăn cản hết phong nhận màu xanh kia.

Tuy mỗi phong nhận đều để lại từng vết sâu trên tấm lá chắn gỗ, nhưng không có cách nào vượt quá được!

- Điều này...

Khoé mắt Mạc Thanh Ngọc giật giật, quát:

- Ngươi đã là Luyện Khí hậu kỳ?

- Mất mấy chục năm, ta miễn cưỡng đột phá ngưỡng cửa hậu kỳ! Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?

Phương Tịch cười ha ha, hai tay hợp lại:

- Địa Thứ Thuật!

Phụt phụt!

Mặt đất tách ra, từng cái gai gỗ màu như sắt đen kèm bụi gai bắn ra.

Những phỉ tu Luyện Khí trung kỳ đối mặt với pháp thuật của Luyện Khí hậu kỳ, quả thật giống như con gà con, bị từng gai gỗ đâm xuyên qua vòng bảo hộ phòng ngự, ngay sau đó đâm xuyên vào chỗ hiểm, máu tươi đầm đìa chảy ra...

Dưới một chiêu, hơn mười phỉ tu Luyện Khí trung kỳ đã hoàn toàn bị tiêu diệt!

- Uy năng này... không thích hợp!

Mạc Thanh Ngọc phát động một miếng ngọc bội màu xanh trong tay, hóa thành màn ánh sáng ngăn cản một gai gỗ. Hắn đột nhiên cảm thấy tối nay mình chủ động qua gây rắc rối cho người này là quyết định sai lầm.

“Thần thức trợ giúp, ở trong đấu pháp cũng tương đối sắc bén...

Bây giờ, Phương Tịch vẫn chỉ vận dụng pháp lực Luyện Khí tầng bảy.

Chỉ có điều, thần thức của hắn trải qua hai lần đột phá cảnh giới nhỏ, đã có thể bao trùm phạm vi sáu bảy trượng, có thể dùng tới để phối hợp trong đấu pháp.

Ở dưới thần thức, từng hành động cử chỉ của đối phương thậm chí cách pháp lực vận chuyển đều vô cùng rõ ràng, giống như bật chế độ hack vậy.

Ngay cả lúc phòng ngự sơ hở, hắn cũng biết rõ ràng!

Bởi vậy, hắn có khả năng sử dụng một “Mộc Thứ Thuật bình thường giết chết mười mấy tu sĩ Luyện Khí trung kỳ!

“Có thần thức trợ giúp, mình có thể dựa vào ít pháp lực để hoàn thành nhiều việc nhất.

“Bây giờ, ta chỉ dựa vào pháp thuật đã có thể giết chết tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ bình thường!

Phương Tịch cười dài một tiếng, thanh kiếm gỗ đào hóa thành một luồng ánh sáng xanh sẫm bay ra.

- A!

Mạc Thanh Ngọc khống chế cây quạt pháp khí chống đỡ. Sau mấy chiêu, hắn đã cảm giác được tình hình không đúng.

Mỗi lần, thanh kiếm gỗ đào đều có thể tránh nặng tìm nhẹ, dễ dàng tránh được sát chiêu của hắn, sau đó mỗi kiếm đều đâm tới vị trí mình không tưởng tượng được, đánh cho hắn đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Nếu không phải có ngọc bội phòng ngự, không chừng hắn đã chết nhiều lần rồi!

- Điều này...

Lư Quá cũng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Hắn đột nhiên nhớ lại, lúc hắn còn rất nhỏ, hắn đã nghe nói vị này một người một kiếm trấn áp Lư gia.

Năng lực đấu pháp của hắn đứng đầu Đào Hoa Đảo!

Bây giờ xem ra, quả thật bảo đao không cùn!

Không, phải nói là trước đây trường kiếm nằm trong vỏ, hôm nay mới lộ rõ sự sắc bén!

Mạc Thanh Ngọc đã có ý định muốn rút lui. Hắn điên cuồng rót pháp lực vào trong cái quạt ngà voi, thổi bay thanh kiếm gỗ đào, trong tay ném ra mấy tấm phù lục, quấn lấy Phương Tịch, còn bản thân xoay người trốn về phía Kính Nguyệt Hồ!

Nhưng lúc hắn đi ngang qua một hố đất, biến cố khác thường xảy ra!

Mấy hạt giống nhanh chóng nảy mầm, từng sợi dây leo đột ngột lao lên, trói lấy hắn!

Đây là cái bẫy Triền Nhiễu Thuật!

Phương Tịch đã phán đoán được con đường Mạc Thanh Ngọc chạy trốn từ bao giờ!

Lúc này, bóng dáng hắn lóe lên, đi tới trước mặt Mạc Thanh Ngọc và tiện tay tát một phát.

Bốp!

Vòng bảo hộ của ngọc bội vỡ nát, đầu của Mạc Thanh Ngọc biến dạng theo...

- Lão gia uy phong!

Lư Quá ra khỏi trận pháp từ bao giờ. Hắn đang đứng cùng Hải Đại Quý lớn tiếng khen ngợi cho Phương Tịch.

Lúc này, Phương Tịch nhìn về phía Kính Nguyệt Hồ, nơi đó mơ hồ hiện ra ánh lửa.

- Kính Nguyệt Hồ bị bao vây tấn công? Chẳng lẽ là ma đầu mặc giáp bạc?

Vẻ mặt Vương quả phụ khó coi.

- Các ngươi trở lại, canh giữ trận pháp, không được ra ngoài!

Lúc này, thần thức của Phương Tịch đang phóng ra ngoài, nhưng không phát hiện ra tu sĩ Trúc Cơ nào. Trong lòng hắn thấy tự tin hơn, chỉ tay về phía Lư Quá nói:

- Lư Quá, ngươi có tu vi cao nhất, ngươi đi theo ta tới Kính Nguyệt Hồ xem thử...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)