Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 237: Mưa gió sắp đến (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Kính Nguyệt Hồ, trong sương mù như ảo như mộng, một mặt trăng toả ra ánh sáng rực rỡ, rõ ràng là Thủy Nguyệt Đại Trận được hoàn toàn mở ra.

Phương Tịch đi vào trong đại sảnh nghị sự, phát hiện đã có không ít người tới đây.

Mộc Trung, Phong Mãn Lâu đều có mặt. Bọn họ gật đầu, chào hỏi hắn.

- Hoa đạo hữu cũng tới đây à? Đúng là hiếm thấy đấy!

Hắn trông thấy Hoa Thiền Quyên có vẻ già nua cũng có mặt ở đây, không khỏi âm thầm kinh ngạc.

Mạc gia ở Hắc Sa Đảo bị hủy diệt là đả kích cực lớn đối với từng thế lực trên Đào Hoa Đảo.

Ngay cả Hoa Thiền Quyên một mực không xuống núi, còn ít ra khỏi nhà hơn hắn cũng lần đầu tiên đến đây cùng mọi người bàn đối sách.

- Các vị...

Nguyễn Đan mặc một chiếc váy đỏ lộng lẫy, đứng ở trước chỗ ngồi của Nguyễn Tinh Linh trước kia, nhìn xuống phía dưới:

- Nếu mọi người đã đến đây, chúng ta hãy thương lượng xem nên giải quyết thế nào đi...

- Thiếu đảo chủ, cầu xin thiếu đảo chủ lấy lại công bằng cho chúng ta.

Một tên nam nhân trung niên mặc áo đạo bào xanh quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy dài.

Hắn tên là Mạc Thanh Hạc, là con cháu chữ lót Thanh trong Mạc gia. Năm đó, sau khi gia tộc Mạc gia thu linh địa của Mộc gia về, hắn được bổ nhiệm đến Song Tử Đông Phong làm gia chủ một nhánh của Mạc gia ở đây, tu vi là Luyện Khí tầng năm.

Mặc dù dòng chính của Mạc gia đã bị tiêu diệt, nhưng rất nhiều tộc nhân ở bên ngoài may mắn thoát khỏi.

Lúc này, hắn vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện đã xảy ra ở trên Hắc Sa Đảo.

Vào hai ngày trước đó, một đám phỉ tu tuỳ tiện công phá đại trận hộ đảo của Hắc Sa Đảo, người dẫn đầu rõ ràng là ma đầu giáp bạc nổi tiếng hung ác!

Gia chủ Mạc gia là Luyện Khí hậu kỳ bị chết ngay trong cuộc chiến!

Phần lớn tộc nhân bị giết!

Chỉ có số ít tộc nhân may mắn chạy thoát, truyền tin tức ra...

Có tộc nhân Mạc gia thậm chí sợ đến mức không dám trở lại, cũng không dám ở lại Đào Hoa Đảo quá lâu, trốn về đảo xa hơn.

- Bây giờ phải làm sao mới ổn đây?

Phong Mãn Lâu với dáng vẻ trung niên lo lắng đến toát mồ hôi lạnh đầy đầu. Thực lực của Bạch Vũ Đảo cũng tương đương với Hắc Sa Đảo, nếu là ma đầu mặc giáp bạc lại xuất hiện, sợ rằng Phong gia cũng khó có thể thoát khỏi.

Thậm chí... thực lực của Đào Hoa Đảo bây giờ kém hơn! Ngay cả một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cũng không có!

- Mau chóng bẩm báo với trong liên minh!

- Đã có người sớm làm chuyện này rồi, không bằng chúng ta liên hệ với Bạch Vũ Đảo, Kim Diễm Đảo, ba đảo bảo vệ lẫn nhau? Kim Nha lão quái... Không, Kim Nha lão tổ trước đây chẳng phải đã hóa thù thành bạn với chúng ta sao...

...

Một đám tu sĩ Luyện Khí trung kỳ lo lắng.

- Hừ, tầm nhìn hạn hẹp!

Hoa Thiền Quyên cười lạnh một tiếng:

- Dẫn sói vào nhà!

Nàng nhìn về phía Nguyễn Đan:

- Đảo chủ ở đâu? Mặc dù nàng ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy... Ngươi làm đồ đệ cũng phải có cách liên lạc với nàng chứ?

Phương Tịch phát hiện, trước đó có không ít tu sĩ giống như con ruồi không đầu đều thở phào nhẹ nhõm, hắn lập tức im lặng.

Những tu sĩ này đại khái đã sớm muốn gọi Nguyễn Tinh Linh trở về, nhưng lại không muốn gánh trách nhiệm này... Phá hỏng cơ duyên Trúc Cơ của đối phương sẽ bị ghi hận.

Bây giờ, tính cách của Hoa đạo hữu hơi quái gở. Nếu là nàng năm đó, nàng đã sớm phải nghĩ tới điều này, không đến mức bị bọn họ đẩy ra làm vũ khí.

Nguyễn Đan nghe vậy, sắc mặt vẫn thản nhiên:

- Ta cũng không có cách nào liên hệ với sư tôn!

Câu này đương nhiên là giả. Nhưng nàng thấy tất cả mọi người trong Đào Hoa Đảo đều không quan trọng bằng việc Trúc Cơ của sư tôn!

Dù sao linh mạch rất khó bị phá hủy. Bây giờ trên Hắc Sa Đảo chỉ là một đống hỗn độn, phỉ tu giết người, cướp của, mang đi tất cả linh dược trân quý, sau đó sẽ chủ động rút lui, sẽ không chờ tới khi đội chấp pháp liên hợp đến bao vây càn quét.

Nếu là tu sĩ Mạc gia to gan, bây giờ có thể trở về xây dựng lại gia tộc...

- Cái gì?

- Sao có thể như vậy được?

Nghe được Nguyễn Đan là đệ tử còn không thể liên hệ được với sư tôn, mặc dù là Phong Mãn Lâu cũng lộ vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.

- Các vị không cần phải lo lắng!

Nguyễn Đan nhìn thấy cảnh tượng này thì nhếch môi cười lạnh:

- Phỉ tu cướp Hắc Sa Đảo xong lại rời đi, sẽ không ở lại gần hòn đảo... Ta đã đại diện đảo chủ báo cáo với liên minh ba mươi sáu đảo, đội chấp pháp sẽ nhanh chóng tới đây. Mọi người không cần phải lo lắng!

...

Phương Tịch đi ra khỏi đại sảnh nghị sự. Hắn cảm thấy hôm nay mình tới đây là một sai lầm.

Đám người tranh cãi với nhau, cuối cùng không đưa ra được kết quả gì.

Mà nhìn Nguyễn Đan như vậy, chắc nàng đã quyết tâm cho dù hy sinh Đào Hoa Đảo, cũng không thể quấy rầy Nguyễn Tinh Linh Trúc Cơ...

Kỳ thật nếu đổi vị trí để suy nghĩ, Phương Tịch sẽ cảm thấy đối phương làm như vậy là đúng!

Chỉ cần sư tôn Trúc Cơ thành công, một Đào Hoa Đảo đã tính toán là gì?

Đáng tiếc, bây giờ hắn thuộc về phần sẽ bị vứt bỏ kia!

Có lẽ tình hình không tệ như vậy. Phỉ tu đoạt Hắc Sa Đảo xong đã hoàn toàn trốn xa ngàn dặm... Chỉ là trong đó có hai điểm không giải thích được.

Thứ nhất, ma đầu mặc giáp bạc là con chó do Chung gia nuôi. Hành động lần này là ý của phía trên hay chỉ do tâm huyết dâng trào?

Thứ hai, nếu hắn tùy tiện tìm hòn đảo cướp bóc, Đào Hoa Đảo càng tốt hơn Hắc Sa Đảo, vì sao hắn không chọn Đào Hoa Đảo?

Hẳn là có ẩn ý khác?

...

- Thế thúc? Lão chất đi cùng ngài!

Không bao lâu, một người từ phía sau đuổi tới. Người đó là Mộc Trung!

- Ừm, vậy chúng ta cùng đi.

Phương Tịch cùng Mộc Trung đi vào Song Tử Đông Phong, nhìn qua cờ trắng do nhánh của Mạc gia treo cách đó không xa, hắn nhất thời im lặng.

- Thời buổi này đúng là khó lường...

Mộc Trung đi ở trong linh điền, bỗng nhiên thở dài:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)