Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 232: Đánh lén ban đêm (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta không dám nhận nữ nhân của Mộc gia!

Hải Đại Quý vội vàng lắc đầu:

- Tuy ta thiếu thê tử nhưng vẫn biết lợi và hại trong đó, ta cũng không dám nhận...

- Được rồi, được rồi, tất cả đều trở lại làm việc đi.

Phương Tịch nghe một lúc, phát hiện ra trọng tâm câu chuyện càng lúc càng lệch, không nhịn được phải đứng ra răn dạy:

- Nên làm gì thì đi làm đi... Đúng rồi, Mộc Văn?

- Nghe nói sau khi linh điền bị lấy đi, gia chủ Mộc gia không còn mặt mũi nào ở lại Đào Hoa Đảo, trực tiếp rời đi...

Hải Đại Quý nói ra hết những gì mình biết được.

Tuy người của Mộc gia mất đi linh địa, nhưng vẫn còn tích góp nhất định, có thể thuê động phủ. Nếu thật sự không được, bọn họ còn có thể dựa vào làm linh nông, làm người hầu cho người ta... Dựa vào một nghề mình thành thạo, bọn họ không phải không thể sống được ở Đào Hoa Đảo, chẳng qua sẽ giống như tán tu vậy, khổ cực hơn nhiều.

Nhưng Mộc Văn tuyệt đối không có mặt mũi nào ở lại.

Có lẽ người này sẽ đi Linh Không Đảo. Đáng tiếc cửa hàng của Mộc gia ở Linh Không Đảo có khả năng đã bị trao đổi cho Phong gia. Nguyễn Tinh Linh có thể tiếp tục bổ nhiệm người này làm đại chưởng quỹ hay không thì khó nói được.

Bây giờ Nguyễn Tinh Linh không ở đây, Thiếu đảo chủ Nguyễn Đan quản lý việc nhà. Từ chuyện năm đó đối phương dám khiêu chiến mình, đạp lên tên tuổi của mình để nổi danh, Phương Tịch xác nhận nữ tử này là một kẻ không để ý tới họ hàng thân thích.

...

Nửa tháng sau, vào ban đêm.

Bầu trời tối tăm không có ánh sáng, mây đen che khuất mặt trăng.

Một bóng người lén lén lút lút lên Phỉ Thúy Nhai, đi tới bên cạnh Tiểu Vân Vũ Trận, móc từ trong lòng ra một tấm phù lục. Không ngờ đó là Phá Cấm Phù cấp một!

Phá Cấm Phù cấp hai có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với nguyên liệu cùng với trình độ của Phù Sư, cực kỳ hiếm thấy. So sánh ra, Phá Cấm Phù cấp một lại thường gặp hơn rất nhiều.

Bóng người này đánh ra Phá Cấm Phù, mở ra một lối đi ở trong sương mù của Tiểu Vân Vũ Trận, đi vào bên trong trận pháp.

- Phương Tịch... Ngươi đi tìm chết cho ta!

Người xâm nhập lộ vẻ dữ tợn, tay phải cầm pháp khí, tay trái còn cầm một bình nhỏ màu đen.

Mây đen tản ra, một ánh trăng chiếu xuống mặt người này. Không ngờ đó là Mộc Văn!

Hắn nhìn căn nhà gỗ nhỏ của Vương quả phụ và Hải Đại Quý, lại nhìn về phía nhà lớn của Phương Tịch và cười dữ tợn, lần tìm về phía tứ hợp viện.

Lần này, hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhất định có thể...

- Hả?

Trong phút chốc, Mộc Văn lại mất cân bằng, ngã sấp xuống bùn đất, gặm một miệng đầy bùn.

- Chuyện này...

Hắn ngạc nhiên nhìn về phía bên chân, phát hiện có từng cái rễ đen như mực đã quấn quanh cổ chân của hắn từ lúc nào.

- Đây là... Thứ quỷ gì vậy?

Mộc Văn vung vẩy pháp khí đoản kiếm màu đen trong tay, nhưng không có cách nào tạo ra vết tích gì trên rễ cây. Hắn không khỏi hoảng sợ biến sắc.

Tuy đoản kiếm này kém hơn pháp khí thượng phẩm Huyễn Kim Giới, nhưng cũng là một pháp khí trung phẩm đấy!

Trong phút chốc, Mộc Văn còn chưa kịp hạ quyết tâm, bất chấp nguy cơ kinh động tới người bên ngoài để thi triển pháp thuật có uy lực lớn.

Phụt!

Một lực kéo cực mạnh truyền đến, kéo cả người hắn vào trong đất!

Trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố nhỏ, nhưng chẳng bao lâu đã bị những cái rễ cây rút về lấp lại bùn đất...

...

- Ô ô!

Mộc Văn căn bản không biết có chuyện gì xảy ra, hắn ngã từ trên đỉnh hang động xuống, rơi thất điên bát đảo.

Chẳng bao lâu, hắn đã bị những cái rễ cây từ bốn phương tám hướng lao đến, quấn quanh hai tay, hai chân và giơ lên giữa không trung, biến thành một chữ X lớn.

Tầm mắt của hắn nhìn về phía trước, mắt đột nhiên trợn tròn, nhìn thấy một gốc cây lớn khủng khiếp không sao tả xiết.

Phương Tịch đang ngồi khoanh chân ở dưới Yêu Ma Thụ, thông qua một cây rễ phụ liên kết với Yêu Ma Thụ.

- Đây là... Tà tu? Ma vật?

Mộc Văn kinh sợ kêu lên thành tiếng, lại phát hiện túi trữ vật, pháp khí, tối đen bình nhỏ của mình đều bị rễ cây cuốn lấy, đưa đến bên cạnh. Phương Tịch

- Ồ, đây không phải là cháu ta sao?

Phương Tịch mở hai mắt ra, ung dung đi tới nhìn Mộc Văn:

- Sao hôm nay ngươi có thời gian rỗi rãnh tới tìm lão thúc ngươi vậy? Còn vài buổi tối nữa?

- Chuyện này...

Từ trên trán Mộc Văn nhỏ xuống từng giọt mồ hôi lạnh. Hắn muốn vận chuyển pháp lực, lại phát hiện pháp lực toàn thân hình như đều bị phong tỏa. Hắn không khỏi càng tuyệt vọng hơn.

Phương Tịch nhận lấy pháp khí đoản kiếm màu đen và tùy ý ném sang một bên, lại nhìn cái bình nhỏ màu đen. Hắn cảo rễ cây cầm mở ra ở phía xa, nhìn thấy cái rễ đó bắt đầu biến thành màu đen và thối nát...

- Đúng là làm khó cho ngươi còn có thể tìm được cả loại chất độc Bách Cưu Độc này. Nó có lực sát thương cực mạnh thậm chí có thể gây hại cho tu sĩ Luyện Khí trung kỳ...

Phương Tịch khống chế một cái rễ cây khác đậy nắp cho cái bình nhỏ kia. Tuy chất độc này vô dùng đối với hắn, nhưng cẩn thận vẫn hơn:

- Chẳng qua, ta không hiểu nổi. Vì sao ngươi lại để mắt tới lão thúc ta vậy? Chỉ bởi vì lão thúc ta giàu à? Ồ, hay là tại Phỉ Thúy Nhai cách Kính Nguyệt Hồ khá xa, ngươi có gây ra động tĩnh gì cũng không sợ? Nếu ngươi chọn mẹ con Song Tử Tây Phong làm mục tiêu, lại có nguy cơ tai vách mạch rừng à? Hay ngươi còn đang oán hận vì lúc trước ta không cho ngươi mượn linh thạch?

Mộc Văn kinh ngạc nhìn Phương Tịch, cảm giác mỗi lời người này nói quả thật đều trúng tâm tư của hắn.

Còn có hang động, yêu thụ này... Người này tuyệt đối là một lão ma đầu lâu năm. Hắn khiếp sợ đến mức trào nước mắt:

- Thúc thúc tha mạng, nể mặt lão tổ tông... ư ư...

Trong phút chốc, miệng của hắn đã bị dây leo nhét vào, khó có thể lên tiếng.

- Không cần phải sợ, cháu trai lớn à, lão thúc ngươi chỉ cần ngươi giúp một chuyện nhỏ, sau đó sẽ thả ngươi ra...

Phương Tịch lấy ra một hạt giống màu xám và đi tới trước mặt Mộc Văn:

- Lão thúc vẫn không thu được truyền thừa Khôi Lỗi Thuật, chỉ có thể tự mình suy nghĩ ra một cách. Vẫn mong ngươi giúp lão thúc hoàn thiện đôi chút...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)