Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 231: Đánh lén ban đêm (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Một tháng sau, Phương Tịch luyện công hằng ngày xong, lại ra ngoài hít thở không khí.

Nói chung, hắn kiểm tra dọc theo linh điền một vòng, lại xem như hôm nay đã ra khỏi cửa.

Hắn đang nghĩ ngợi mình trở về luyện đan hay nghiên cứu trận pháp, lại thấy Vương quả phụ hùng hùng hổ hổ trở về.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Phương Tịch cản Vương quả phụ, thuận miệng hỏi.

- Thảm, quá thảm rồi!

Sắc mặt Vương quả phụ rất khó coi:

- Hôm nay Mạc gia tới cửa thu đất... người của Mộc gia cứ kêu thảm, gia chủ còn sai người quỳ xuống nhưng không có tác dụng gì. Mấy lão linh nông còn chết ở trong linh điền, máu tươi trực tiếp...

- Hả? Chỉ có Mạc gia à?

Phương Tịch hơi nghi ngờ.

- Có người nói gia chủ Mạc gia và gia chủ Phong gia giao dịch, nắm chặt quyền chủ nợ ở trong tay. Ta thấy bọn họ chắc đã có âm mưu, để mắt tới linh điền này từ lâu rồi...

Vương quả phụ căm phẫn nói.

Nàng làm một tá điền, rất phản cảm đối với hành vi lừa gạt này của địa chủ.

- À, thì ra là thế!

Phương Tịch nhanh chóng hiểu ra, một mảnh linh địa không đủ cho hai nhà chia. Lại nói chỉ là hoàn cảnh linh khí ở Song Tử Đông Phong không nhập lưu thôi, Mạc gia lấy ra thêm ít linh thạch hoặc trả giá khác không phải không thể thu hồi lại một phần món nợ từ Phong gia.

Gia chủ Mạc gia chính là Luyện Khí hậu kỳ!

Có người này ra mặt, Nguyễn Tinh Linh lại không ở đây, Mộc Văn không có khả năng xoay chuyển được tình thế.

- Mộc gia... Xong rồi!

Vương quả phụ tiếc nuối nói một tiếng:

- Tuy ta chướng mắt gia chủ Mộc gia kia, nhưng người của Mộc gia vô tội... Nhớ năm đó, bộ tộc Mộc thị hưng thịnh tới mức nào, lúc này mới chỉ mấy chục năm...

Năm đó, Mộc Hủ thành lập căn cơ của gia tộc đã khiến cho bao nhiêu tán tu gần đó phải đỏ mắt.

Cho dù là Vương quả phụ cũng nghe người ta nhắc tới nhiều lần, trong lời nói đầy hâm mộ.

Lúc này mới mấy năm?

Phương Tịch không quan tâm tương lai Mộc gia ra sao.

Hắn đã nói với Nguyễn Tinh Linh xem như đã nể tình bằng hữu, chỉ cần bảo vệ mạch Mộc Trung là được.

Về phần Mộc Văn? Ai quan tâm hắn có chết hay không!

Điều khiến cho Phương Tịch không ngờ được là đến buổi chiều, lại có một người đến đây bái kiến. Người đó chính là Mộc Trung!

Người này tuổi già sức yếu, mái tóc bạc phơ, chỉ duy nhất có ánh mắt vẫn sáng ngời. Hắn cầm theo một bầu linh tửu, nhìn thấy Phương Tịch thì trực tiếp bái lạy:

- Điệt nhi bái kiến thế thúc!

- Ngươi mau mau đứng dậy đi. Sao hôm nay ngươi lại có thời gian rảnh rỗi qua đây vậy?

Phương Tịch mời người ngồi ở dưới cây hoa đào, lại bảo Vương quả phụ bưng linh trà lên.

- Hôm nay ta không muốn uống trà, phải uống rượu!

Mộc Trung mỉm cười, lộ ra hàm răng vàng. Hắn đổ linh trà, dùng chén lớn đựng linh tửu.

Phương Tịch ngửi mùi rượu này có thể rất mạnh, rất giống với Xích Huyết Tửu mình bán đi.

- Ực ực!

Mộc Trung uống một chén, trong giọng nói có phần nghẹn ngào:

- Nhà chính xong rồi... Bây giờ các chi mất đi nơi lập thân, đều tới cầu xin ta thu giữ. Nhưng ta chỉ có hai mẫu đất, còn có người trong nhà phải nuôi sống, ta có thể cứu được mấy người?

- Hôm nay bọn họ tới thu đất, ta cũng đi xem... lão thúc bá chi thứ hai đã đâm đầu vào bờ ruộng mà chết!

- Năm đó, lão tổ tông vượt mọi chông gai, tốn bao nhiêu sức lực mới lấy được nơi truyền thừa của gia tộc, bây giờ lại thất bại như thế, sau này chúng ta xuống dưới, làm sao còn mặt mũi gặp lão tổ tông nữa, hu hu hu...

Lão già này nói xong lời cuối cùng, hình như say rồi, đã bắt đầu nói linh tinh.

- Năm đó, lão tổ tông luôn khen ngợi ngươi... Lại nói tới Mộc Văn trở nên kiêu ngạo, nhưng ngại vì hắn là gia chủ, ta đã có ý định đổi người. Nhưng một đám lão già tới khuyên ngăn, trong đó có lão thúc bá chi thứ hai, hôm nay lại rơi vào kết quả như vậy, trong lòng lão phu thấy khổ sở...

Phương Tịch không nói lời nào, cứ lặng lẽ lắng nghe.

Mộc Trung uống đến cuối cùng dường như mệt mỏi, dựa ở cây hoa đào, nhìn về phía Song Tử Đông Phong, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó rồi chậm rãi ngủ...

Mấy canh giờ sau, Phương Tịch tiến lên thò tay kiểm tra hơi thở của Mộc Trung. Khi phát hiện người này còn thở, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao Mộc Trung thật ra đã lớn tuổi, sắp hết tuổi thọ, lại thêm hôm nay bị kích thích như vậy, nếu hắn chết ở chỗ mình cũng là rắc rối.

“Không phải người này cảm giác mình sắp chết, cố ý chết ở chỗ ta khiến ta khó chịu chứ?

“Không, không đến mức đó... Chắc hẳn trong lòng xúc động lại không có cách nào nói với người khác, cũng không thể đi tới Tây Phong tìm mẹ góa con côi người ta...

Hắn khẽ day thái dương và thở dài. Hắn ra ngoài gọi Hải Đại Quý tới, bảo hắn cõng Mộc Trung về nhà mình.

...

- Mẹ ơi...

Không đến nửa canh giờ, Hải Đại Quý đã trở lại giống như có người truy sát phía sau:

- Thật đáng sợ, thật đáng sợ...

- Ấy, Đại Quý, ngươi làm sao vậy? Ngươi gặp phải ma giáp bạc à?

Vương quả phụ đang đứng dựa vào khung cửa nhìn thấy vậy, không khỏi phì cười.

- Các ngươi không nhìn thấy đâu, không biết bao nhiêu người chen chúc trong nhà của Mộc Trung... Chờ tới khi ta mới đi vào thả người xuống, lại có người nắm lấy áo ta hỏi chỗ lão gia có thuê tá điền không... Sao ta có thể nói với người ngoài được? Sau đó lại có mấy bà nương kéo ta, hỏi ta có cần con dâu không...

Hải Đại Quý nói một hồi, trên mặt chợt ửng đỏ.

- Ấy, không ngờ ngươi còn có thể được người ta coi trọng. Năm đó, tất cả nữ nhân Mộc gia đều là dạng mắt cao hơn đầu. Ơ, không đúng...

Vương quả phụ đang cười cong cả lưng, đột nhiên cảm thấy không đúng:

- Đại quý, không phải ngươi vừa vặn thiếu thê tử à? Sao ngươi không nhận một người về? Có phải ngươi sợ lão gia trách tội nên tạm thời giấu ở bên ngoài không? Không sao. Ngươi cứ thoải mái nhận về đi, thím sẽ nói chuyện với lão gia giúp ngươi...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)