Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 23: Hắc thị cùng thử kiếm (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Yêu và Ma sao?

Trăng lặn giữa trời.

Phương Tịch cầm mộc bài chợ đen trên tay, lòng có chút nghi hoặc.

Dựa theo Mộ Thương Long giải thích, Yêu đại khái có thể so sánh với Yêu Thú thân thể mạnh mẽ, nhưng Ma là cái gì? Tựa hồ hơi quỷ dị, cũng không phải hàng ngũ Ma Thú, Ma Tu của tu tiên giới...

- Bất quá cuối cùng cũng tiếp xúc đến tài nguyên cao cấp của thế giới này?

Hắn nhìn cầu nối phía trước, biểu hiện hơi hưng phấn.

Dựa theo Mộ Thương Long giới thiệu, chợ đen của thành Hắc Thạch ở Minh Nguyệt Kiều, mỗi khi mùng một, mười lăm... Cầm theo mộc bài, có thể đi thuyền gỗ tiến vào chợ đen chân chính!

Lúc này Phương Tịch thay đổi y phục dạ hành, phối hợp nón rộng vành, để người không thể thấy rõ thân hình và khuôn mặt.

Đến bên Minh Nguyệt Kiều, hắn quả nhiên thấy được một chiếc thuyền, đang đậu ở bên bờ chờ đợi.

- Người tới là ai?

Trên thuyền, một lão tẩu chống sào tre hỏi.

- Người đi chợ đen.

Phương Tịch trả lời.

- Có bằng chứng không?

- Có!

Sau khi ném mộc bài qua, lão tẩu nhìn mấy lần, sau đó cung kính trả lại, để Phương Tịch lên thuyền.

Trên thuyền còn có vài người áo đen khác, lẫn nhau duy trì khoảng cách nhất định, trầm mặc không nói.

Lại đợi ba nén nhang sau, lão tẩu chống sào tre, để thuyền lay động rời đi.

Sương mù xuất hiện, kiến trúc bốn phía trở nên mơ hồ.

Không biết đi bao lâu, thuyền nhỏ ngừng ở trên một bãi sông.

- Đến.

Lão tẩu nói.

Phương Tịch xuống thuyền, bàn chân đạp ở trên bùn đất ướt át.

Phóng tầm mắt nhìn bốn phía, tựa hồ là một đảo nhỏ giữa hồ, bên trên có không ít người, đang bày quầy bán hàng, hoặc mua hàng.

Trên đảo có mấy kiến trúc làm bằng gỗ, thoạt nhìn cực kỳ đơn sơ.

- Cái chợ đen này... hoàn toàn khác ta tưởng tượng nha.

- Quá đơn sơ.

Khóe miệng Phương Tịch hơi co giật, lẫn vào trong dòng người.

- Huynh đệ, học võ không? Mười tám thức Trảm Thiết Kiếm pháp mật truyền của Thiết Kiếm Môn, phối hợp Thần Ý Đồ!

Trên một quầy hàng, chủ quán mang khăn che mặt đang cao giọng rao hàng.

Phương Tịch nhìn bí tịch kia, lắc đầu rời đi.

Không cần nhìn cũng biết, Thần Ý Đồ không phải có thể đơn giản phục chế.

Xuất hiện ở đây, tám thành là hàng giả.

- Mau đến xem, nô lệ tốt nhất... da thịt này, cái tuổi này... Vừa nhìn liền biết từ gia đình giàu có đi ra, nuôi mấy năm tuyệt đối là đại mỹ nhân!

Trên một quầy hàng khác, lại còn bán người!

Phương Tịch nhìn lướt qua, phát hiện là mấy đồng nam đồng nữ thần sắc hoảng sợ, nhất thời nhớ tới mấy ngày gần đây, có đại hộ trong thành mất hài tử, trong lòng không khỏi phát lạnh.

Lực khống chế và lực uy hiếp của triều đình Đại Lương này, xem ra cũng rất có hạn!

- Chợ đen, quả nhiên đủ đen.

- Đáng tiếc, hiện tại ta còn không có lực lượng muốn làm gì thì làm.

Trong lòng thầm than, sau đó hắn dựa theo Mộ Thương Long chỉ điểm, đi tới trước một nhà gỗ.

Nhà gỗ rất đơn sơ, mũi Phương Tịch giật giật, ngửi được mùi máu tanh nồng nặc.

Trong bụi cỏ xung quanh nhà gỗ, mơ hồ có thể lấy nhìn thấy xương trắng.

- Đây chính là con đường mua thịt Yêu Ma của Mộ Thương Long cùng võ quán Bạch Vân?

Trong lòng Phương Tịch thầm nói, sau đó đi vào.

Trong nhà gỗ ánh sáng rất mờ, chỉ có một ngọn đèn, trên bấc đèn thiêu đốt ngọn lửa màu xanh.

Nương theo dầu thắp thiêu đốt, một mùi thơm quỷ dị khuếch tán bốn phía.

Phương Tịch nuốt nước miếng, lại có cảm giác đói bụng.

- Cái dầu thắp này... không bình thường.

Thời điểm hắn suy tư, một tiếng nói hùng hậu vang lên:

- Ngươi đến mua thịt?

Phương Tịch nhìn sang, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, là thật sự bị dọa sợ rồi.

Ở óc phòng, chồng một núi thịt!

Đó là một núi thịt chân chính, cao chừng hai ba mét, do thịt mỡ trắng toát tầng tầng chồng lên, trên da tràn đầy dầu mỡ.

Đây là một tên béo vượt quá tưởng tượng!

- Ít nhất nặng cũng ngàn cân!

Âm thanh của Phương Tịch trầm thấp:

- Nghe nói... nơi này có bán thịt Yêu Ma? Yên tâm, ta hiểu quy củ!

Vừa nói vừa ném mộc bài ra.

Núi thịt tiếp nhận mộc bài, tùy ý nhìn lướt qua, liền nở nụ cười:

- Nguyên lai là khách quen giới thiệu... Yên tâm, thịt của ta, phẩm chất luôn tốt nhất!

Vừa nói, hắn vừa mở bàn tay như quạt hương bồ, trảo về phía sau mình.

Đùng!

Một miếng thịt trắng toát bị quăng tới trước mặt Phương Tịch.

Đoàn thịt này ít nhất nặng năm sáu cân, không có chút màu đỏ, tựa hồ không có bắp thịt và gân cốt.

- Cái cảm giác này, rất tương tự dầu thắp?

Phương Tịch nhìn lướt qua, trong lòng hơi suy đoán.

- Thịt chỗ ta, một cân trăm lạng bạc.

Núi thịt báo giá.

- Được!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)