Ngày hôm sau.
- Hu hu hu... Lư ca ca, ngươi đừng đi... Ta nghe nói ma đầu mặc giáp bạc kia rất hung dữ, ngươi đi sẽ chết đấy.
Bây giờ, Tiểu Hổ mới hơn mười tuổi, đang ôm Lư Quá khóc.
- Tiểu Hổ ngoan, ca ca bảo đảm với ngươi nhất định sẽ trở lại.
Lư Quá xoa đầu Tiểu Hổ, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng.
Hắn xoay người, nói với một người thiếu niên mắt to mày rậm mặc áo vải thô, tay chân vụng về phía sau:
- Đây là Tiểu Hổ nhà họ Vương. Sau này, hắn và ngươi đều làm tá điền ở đây, các ngươi cố gắng chung sống...
- Yên tâm, Lô huynh đệ, ta nhất định sẽ yêu thương hắn như đệ đệ nhà mình!
Thiếu niên da ngăm đen cười ha hả trả lời, có vẻ khá chất phác.
- Ừ, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi bái kiến chủ nhà!
Lư Quá gật đầu, dẫn theo Hải Đại Quý mắt to mày rậm tiến vào nơi nhà lớn của Phương Tịch.
- Tòa nhà này... tòa nhà lớn như vậy... cho dù địa chủ lão gia chúng ta cũng không ở nổi...
Hải Đại Quý lập tức chấn động trước vẻ sang trọng tinh xảo của tòa nhà. Chờ đến khi tiến vào trong sân, hắn nhìn thấy hoa đào rực rỡ, một người thanh niên áo trắng ngọc thụ lâm phong đang đứng chắp tay ở bên cạnh hồ.
Trong hồ nước, một con cá chép màu xanh cực lớn nhìn thấy có người ngoài đến thì trợn mắt cá cực lớn, lộ ra hàm răng trắng, làm ra động tác đe dọa.
Yêu thú cấp một trung phẩm lập tức dọa cho Hải Đại Quý vẫn chỉ là Luyện Khí sơ kỳ suýt ngã sấp.
- Trời ạ, con cá này thật lớn đấy...
Hắn nhìn Đại Thanh Ngư, lẩm bẩm.
Lư Quá đẩy hắn một cái:
- Ngươi còn không mau bái kiến lão gia?
- Đúng đúng...
Hải Đại Quý như chợt tỉnh giấc mộng, dáng vẻ muốn quỳ lại không dám quỳ:
- Ta tên là Hải Đại Quý, bái kiến lão gia, vẫn mong lão gia thu nhận! Ta nhất định sẽ ra sức trồng trọt...
- Phụt!
Thằng nhóc này làm Phương Tịch cảm thấy buồn cười.
Sau khi hắn cười ra tiếng, nghĩ đến biểu hiện lúc trước của đối phương có phần thấp hèn như ăn vào xương thì lập tức suy đoán:
- Ngươi là xuất thân người phàm?
- Đúng vậy, phụ thân ta và nương ta đều đánh cá... Sau khi ta sinh ra vẫn luôn giúp đỡ trong nhà làm việc, mãi đến năm mười tuổi mới gặp được một lão đạo. Hắn nói ta có linh căn, có thể dẫn ta vào tu tiên...
Mặt mày Hải Đại Quý hớn hở, tiếp theo tinh thần trở nên sa sút:
- Đáng tiếc, không bao lâu sau sư phụ ta lại chết...
Phương Tịch nhìn chăm chú vào gương mặt của đối phương, mơ hồ cảm giác hơi quen.
Hắn nhớ lại một lát, mới nói:
- Phụ thân ngươi... có phải tên là Hải Lão Đại? Thuyền đánh cá trong nhà có cá chép màu đỏ?
Hải Đại Quý chợt kinh ngạc, liên tục gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy. Chẳng lẽ lão gia biết phụ thân ta?
- Ta từng gặp mặt một lần mà thôi.
Phương Tịch xúc động than một tiếng.
Trước đây, chính là Hải Lão Đại chống thuyền đưa hắn tới Vạn Đảo Hồ này.
Không ngờ được con của đối phương nắm giữ linh căn, còn được đưa đến trước mặt mình, thật sự có vài phần duyên phận.
- Ta không ngờ hôm nay có thể gặp được người quen cũ. Vật nhỏ này coi như quà gặp mặt.
Hắn lật tìm từ trong túi trữ vật ra một pháp khí hình cái cuốc, đưa cho Hải Đại Quý.
- Cảm ơn lão gia, cảm ơn lão gia!
Hải Đại Quý cầm pháp khí và liên tục nói cám ơn. Chờ đến khi hắn rót pháp lực vào đó, không khỏi khiếp sợ kêu lên một tiếng:
- Không ngờ là pháp khí trung phẩm?
Hắn không để ý tới sắc mặt khó coi của Lư Quá bên cạnh, dáng vẻ giống như bị người ta chém một đao...
- Sau này cố gắng làm rất tốt!
Phương Tịch căn bản không để ý tới Lư Quá, lại động viên thêm vài câu.
Trong túi trữ vật của hắn bây giờ không có pháp khí hạ phẩm.
Hơn nữa, Hải Đại Quý khác Lư Quá, hắn cũng không có mối thù giết cha, ngược lại còn khá có duyên phận...
Phải chiếu cố ai không chiếu cố ai đều tùy theo tâm tư của hắn.
Tu tiên cuối cùng không phải vì cầu trường sinh bất lão, có thể vui vẻ rời đi sao?
Trong lòng Lư Quá buồn bã, từ biệt rời đi.
Sau khi hắn vừa đi tới sát ngoài trận pháp, đột nhiên nhìn thấy phía xa lóe lên ánh sáng màu đỏ. Một luồng ánh sáng lao nhanh đến, trong đó hiện ra một thiếu nữ áo đỏ, quát:
- Phương Tịch... Đi ra đánh một trận!
- Là Thiếu đảo chủ à?
Lư Quá thì thào một tiếng, vội vàng tránh sang một bên.
Mấy năm qua, Nguyễn Đan không ngừng khổ luyện, đã đột phá tới cảnh giới Luyện Khí tầng sáu. Hôm nay không biết nàng nổi cơn điên gì, tới khiêu chiến Phương Tịch!
- Thiếu đảo chủ cần gì phải cố ép ta?
Phương Tịch khống chế Hắc Vũ Chu bay ra khỏi trận pháp, thở dài một tiếng.
Không phải năm đó hắn đã sớm từ chối à?
Sao thiếu nữ này còn xem giao hẹn ba năm là thật chứ?
Tâm tính tu tiên giả quả thật còn chút thiếu sót, đồng thời cũng phụ tâm tu Nguyễn Tinh Linh bảo nàng tu luyện công pháp thu lại khí tức!
- Bớt nói nhảm, tới chiến!
Nguyễn Đan kiêu ngạo giống như một con Hỏa Phượng Hoàng, hai tay bấm pháp quyết lấy ra một dải lụa đỏ. Lụa đỏ bao lượn giữa không trung giống như một con giao long màu đỏ, từng tia linh lực màu đỏ thẫm tràn ra. Không ngờ đó là một món pháp khí thượng phẩm!
Phương Tịch bất đắc dĩ thở dài, ném ra Thanh Quy Thuẫn, một cái mai rùa nhanh chóng lớn lên, mặt ngoài ngưng tụ một màn phòng ngự bằng nước.
Vút!
Lụa đỏ quất lên trên mai rùa, lập tức khiến mai rùa phát ra tiếng rên rỉ vì không chịu nổi.
Dù sao Thanh Quy Thuẫn này chỉ là một pháp khí trung phẩm!
- A!