Phỉ Thúy Nhai.
- Ôi, quả nhiên nên ít đi ra ngoài thôi!
Phương Tịch đi ra ngoài một chuyến lại gặp phải chuyện như vậy, trong lòng có chút buồn bực.
Đối với hắn, một cô bé không cam lòng lại chẳng khác nào chuyện nực cười.
Về phần giao hẹn ba năm gì đó?
Dù sao hắn không đáp ứng!
Cẩu thả tu tiên là được rồi, phong cách nhiệt huyết không thích hợp với hắn.
Trong phòng luyện đan, Phương Tịch mở lò luyện đan ra và đốt lửa luyện đan.
Hôm nay, hắn ra ngoài một chuyến đã mua được ít nguyên liệu để chế luyện Thú Lương Hoàn, lại có thể mở lò rồi.
Viên đan dược này là cấp một trung phẩm, độ khó hơn hẳn Chỉ Huyết Đan.
Trước đây, Phương Tịch đã từng thử chế luyện nhưng làm hỏng mất mấy lò.
Nhưng bây giờ, hắn đã phần nào nắm chắc.
Làm nóng lò, cho thêm dược liệu, đun nóng lên, điều hòa dược tính, ngưng tụ nước thuốc...
Từng hành động cử chỉ của Phương Tịch đều bình tĩnh, giống như có tính toán kỹ từ trước.
Mấy canh giờ sau, tiếng nổ của lò luyện đan vang lên, có một mùi lạ tản ra.
- Thu!
Hắn đánh ra pháp quyết thu đan, mấy viên đan dược màu vàng đất bay ra khỏi lò luyện đan và rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
Rắc!
Sau khi ra khỏi lò, ba viên đan dược trong đó lại phát ra một tiếng động, vỡ nát.
Trong ba viên còn lại có một viên lộ ra ánh sáng u ám, chính là một viên phế đan!
Phương Tịch cầm hai viên Thú Lương Hoàn chính phẩm, căn bản không để ý tới con cá mặn trong đình viện, hắn đi tới hang động dưới lòng đất.
- Cho ngươi, ăn đi!
Hắn tiện tay ném hai viên Thú Lương Hoàn tới trên người Thái Tuế.
Thái Tuế lặng lẽ nhúc nhích, nuốt đan dược, dung hòa...
Tiếp theo, Phương Tịch nhìn một viên phế đan trong tay và ngẫm nghĩ.
Mặc dù viên phế đan đã thành đan, nhưng đan độc vượt quá tiêu chuẩn nghiêm trọng, dược tính pha tạp, đan dược chỉ có hại không có lợi!
Trên thực tế, từ khi hắn luyện đan tới nay, phế đan chế luyện ra cũng tích lại không ít, đồng thời hoàn toàn không có giá trị gì.
Nhưng Phương Tịch nhìn Yêu Ma Thụ ngẫm nghĩ:
- Ta... tới ăn!
Yêu Ma Thụ giơ một rễ phụ cuốn lấy viên phế đan trong tay Phương Tịch và kéo vào trong tán cây.
- Ừ... có vẻ như không sao hết!
- Sau này, ném tất cả phế đan cho Yêu Ma Thụ ăn, cũng coi như lợi dụng được thứ vô dụng...
Trong lúc Phương Tịch đang suy xét, bỗng nhiên chấn động trước sự thay đổi của linh khí trong hang động.
Chỉ thấy rất nhiều linh khí hội tụ, thậm chí hình thành một vòng xoáy nhỏ!
Mà Thái Tuế ở trung tâm vòng xoáy giống như một cục bột trắng đang nhanh chóng “phồng lên.
- Thăng cấp thành yêu thú cấp một thượng phẩm?
Phương Tịch biết được điều này không phải là công lao của Thú Lương Hoàn, mà Thái Tuế vốn ở cấp một trung phẩm đỉnh phong, sau đó ăn Thú Lương Hoàn mới gặp được cơ hội đột phá.
- Được, tốt...
Trên mặt hắn không khỏi hiện ra vẻ vui mừng.
Vẫn là Thái Tuế ra sức, còn tốt hơn con cá mặn kia nhiều!
Phương Tịch lập tức bắt đầu kiểm tra các năng lực của Thái Tuế, phát hiện thực lực nó vẫn quá kém, gặp phải công kích tối đa nhúc nhích vài cái, ngược lại năng lực khôi phục và năng lực tự lành vết thương lại được nâng cao.
Đồng thời, hình thể cũng lớn hơn trước gần gấp đôi!
- Sau này, ngươi lại phải khổ cực hơn rồi.
Phương Tịch vuốt ve làn da mềm mềm trắng trắng của Thái Tuế, khá xúc động nói.
Nếu không có yêu này, phong cách mình trồng cây tất nhiên sẽ thiên về đẫm máu hung tàn, không phù hợp với hình tượng tu tiên giả đạm bạc như mình...
Sau khi trải qua thử nghiệm, thịt Thái Tuế cấp một thượng phẩm quả nhiên càng thích hợp với khẩu vị của Yêu Ma Thụ hơn.
Đáng tiếc, Yêu Ma Thụ đã mọc đến đỉnh hang động, Phương Tịch không thể để cho đối phương trực tiếp phá đỉnh chui ra, mọc ở trong Phỉ Thúy Nhai được. Hắn chỉ có thể ra lệnh cho nó cố gắng mọc theo chiều ngang, đồng thời phát triển bộ rễ mạnh hơn.
Bây giờ, Phương Tịch nhìn thấy Yêu Ma Thụ đi săn, rất nhiều cái rễ đan vào nhau giống như túi lưới giữa hồ, bỗng chốc lại có thể lao ra vớt không ít cá, cua, tôm càng xanh...
- Đáng tiếc con cá mặn kia không chịu ra sức, bằng không...
...
Đông đi xuân tới, năm tháng trôi qua.
Trong nháy mắt, Sinh Huyết Thảo và Xà Lan Quả trong ruộng thuốc cao nhất đã có dược linh năm năm.
Bên trong hang động dưới lòng đất, từng rễ phụ rủ xuống, trên mặt đất là rễ cây với các hình dạng khác nhau, giống như một thế giới thực vật khác.
Phương Tịch ngồi xếp bằng dưới tán cây, chậm rãi thu lại công pháp.
Hắn mở hai mắt ra, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng màu xanh lục và biến mất:
- Luyện Khí tầng tám... Từ sau khi luyện thành Thanh Mộc Linh Thể, cho dù từ Luyện Khí tầng bảy đột phá bình cảnh nhỏ lên tầng tám cũng không giống bình thường.
Hắn chắc hẳn, nếu mình còn là linh căn hạ phẩm, không chừng sẽ bị kẹt ở bình cảnh này tám năm tới mười năm.
Có tu sĩ Luyện Khí thậm chí cả đời còn không có cách nào đột phá bình cảnh!
Không chỉ có vậy, mấy năm qua Phương Tịch chuyên tâm nghiên cứu luyện đan và trận pháp, trong một lò đã Thú Lương Hoàn chế luyện ra có thể ra đan bốn viên, xem như đã đạt tới Đan Sư cấp một trung phẩm đỉnh phong, có thể thử chế luyện một vài cấp một đan dược thượng phẩm.
Về phần trận pháp?
Hắn đã hoàn toàn hiểu rõ Tiểu Vân Vũ Trận, tu vi trận đạo vững bước tiến vào cấp một trung phẩm.
Dù sao phương pháp trận đạo càng thêm gian nan, trên tiến độ có phần tụt lại, thỉnh thoảng lại sẽ bị kẹt ở một cửa ải khó khăn.
Về luyện đan, hắn có thể thông qua tiêu hao rất nhiều tài nguyên để luyện tập nâng cao.
Trận pháp bị kẹt ở một vấn đề khó khăn, phải suy nghĩ cẩn thận, không có cách nào khác!