- Ngươi đừng quên, ngươi đã hứa sẽ mang đồ ăn ngon cho ta...
Đứa trẻ đại khái rất hiếm khi nhìn thấy người khác, vẫn còn chút cảnh giác.
Phương Tịch gật đầu, tính sau này sẽ sai người ta đưa tới ít đồ ăn vặt, đồ chơi trẻ con cho nàng.
...
Phỉ Thúy Nhai, mặt trời chiều đã ngả về phía tây, chiếu xuống mặt hồ giống như dát một lớp vàng lấp lánh.
- Lão gia, chúng ta trở về rồi.
Vương quả phụ dẫn theo hai người Lư Quá trở lại Phỉ Thúy Nhai, trên mặt đầy vẻ vui mừng.
- Xem ra hôm nay, đảo chủ thắng cược rồi.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi mỉm cười.
Nguyễn Tinh Linh thắng lại phù hợp với lợi ích của hắn.
- Không sai! Lão gia ngươi không đi, đúng là đáng tiếc...
Vương quả phụ thao thao bất tuyệt nói tiếp:
- Hôm nay, đảo chủ mặc một bộ trang phục màu đỏ, đại phát thần uy... không ngờ không phân thắng bại với Kim Nha Lão Quái là Luyện Khí viên mãn, kết quả mãi đến sau một nén hương rưỡi mới chịu thua... Theo ta thấy, Kim Nha Lão Quái kia căn bản không làm gì được đảo chủ!
- Đúng vậy... Đảo chủ vừa ra tay là những tiếng chuông ngân, người tới gần đều cảm giác thức hải bị che mờ, không có cách nào nhúc nhích... Sau trận đánh ngày hôm nay, Kim Nha Lão Quái khách khí bồi thường linh thạch, trả lại cho đảo chủ một danh hiệu tao nhã Đào Linh Tiên Tử.
Lư Quá ở bên cạnh cũng bổ sung.
“Xem ra Nguyễn Tinh Linh thật sự tu luyện tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, thậm chí có thể là tầng mười đại viên mãn...
Phương Tịch thầm nghĩ, đồng thời cười nói:
- Xem ra sau ngày hôm nay, tên Đào Linh Tiên Tử sẽ vang vọng ở Vạn Đảo Hồ.
Cùng lúc đó, Kim Nha Lão Quái tiền mất tật mang, nhất định sẽ trì hoãn tiến độ đột phá Trúc Cơ, đây là chuyện tốt đối với Phương Tịch.
- Sau trận chiến này, Đào Hoa Đảo chúng ta ở trong ba mươi sáu đảo cũng được xem là thượng đảo, không có kẻ nào không mở mắt còn dám tới chiếm cửa hàng ở Phường thị nữa.
Gương mặt Vương quả phụ hưng phấn. Nàng dường như nghĩ đến điều gì đó lại xì một tiếng khinh miệt:
- Ta thấy cao hứng nhất là Mộc Văn kia. Ta nghe nói lần này hắn báo cáo công tác, đảo chủ rất thưởng thức hắn, để hắn tiếp tục đảm nhiệm đại chưởng quỹ!
- Thì ra là thế.
Phương Tịch thật ra không để ý tới điều này.
Lúc nào Mộc Văn đột phá Luyện Khí hậu kỳ, mới có thể khiến hắn coi trọng đôi chút.
- Ta cũng nghe được một vài tin tức liên quan tới Mộc Văn.
Lư Quá bỗng nhiên mở miệng.
- Ồ? Ngươi nói thử xem nào...
Phương Tịch mỉm cười:
- Nếu như có giá trị, lão gia lại chỉ đạo pháp thuật cho ngươi một ngày...
- Cảm ơn lão gia.
Lư Quá vội vàng cảm ơn và nói ra điều mình biết được:
- Ta vào trong diễn đàn của đám trẻ Mộc gia, nghe thấy bọn họ nói dạo này Mộc gia đang ầm ĩ... Có người nói gia chủ không chỉ muốn thế chấp tất cả linh điền, còn muốn thết chấp cả linh địa tổ trạch, mượn số lượng lớn linh thạch để mua một cửa hàng ở Linh Không Phường Thị... Một số lão nhân không đồng ý, ầm ý đòi ở riêng!
- Đây là mạo hiểm ăn tới phát nghiện rồi...
Phương Tịch thì thào một tiếng, không khỏi nghĩ đến đám con nhà giàu kiếp trước.
Chỉ cần không đi đầu tư gây dựng sự nghiệp, không đánh cược, cho dù bọn họ ra sức phá sản cũng có thể tiếp tục thua mấy chục năm...
Mà một khi muốn làm ra động tác lớn, đầu tư lớn lại đầy nguy cơ!
Có lẽ có rất ít người sẽ thành công, nhưng phần lớn là thất bại.
Mộc Văn chắc nếm được ngon ngọt trong lần đầu cơ trước, lần này muốn làm lớn!
Nếu như thành công, sau này Mộc gia chính là gia tộc cắm rễ trong linh mạch cấp hai ở Linh Không Phường Thị!
Về phần thất bại?
Người này đại khái cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không thất bại.
- Ta cảm thấy có thể thực hiện được. Đó chính là cửa hàng trong Phường thị linh mạch cấp hai, tuyệt đối có thể nuôi được vài thế hệ.
Trên gương mặt Vương quả phụ đầy hâm mộ:
- Đặc biệt là bây giờ, ai dám xúc phạm tới tu sĩ Đào Hoa Đảo chúng ta?
- Lư Quá, ngươi thấy thế nào?
Phương Tịch nhìn về phía Lư Quá.
- Lão gia, ta cảm thấy trồng trọt vẫn kiên định hơn!
Cho dù trong lòng vẫn có ý định ra ngoài, nhưng Lư Quá vẫn rất chín chắn.
- Rất tốt, ngày mai ta dạy ngươi pháp thuật...
Phương Tịch không khỏi thỏa mãn gật đầu.
Mộc gia làm sao, thật ra không lấy liên quan tới hắn.
Chỉ là nghĩ đến Mộc Hủ năm đó, hắn ít nhiều vẫn hơi xúc động mà thôi.
...
Ngày hôm sau, Phương Tịch dạy Lư Quá bí quyết Xuân Phong Hóa Vũ Thuật và Canh Kim Thảo Thế Kiếm, sau đó lại phái đối phương đưa chút điểm tâm tới Song Tử Tây Phong.
Phương Tịch hắn là người đã nói sẽ giữ lời.
Mùa thu, quả lớn trĩu cành.
Trong linh điền lại được mùa.
Trong lúc gặt gấp linh mễ, đừng nói là Phương Tịch, ngay cả Vương Tiểu Hổ cũng bị Vương quả phụ đưa xuống ruộng, nhặt thóc rơi trên đất.
Tuy khổ cực nhưng nhìn trong kho chất đầy linh mễ, hắn vẫn có cảm giác thành tựu.
Phương Tịch lại âm thầm lưu ý tới độ màu mỡ trong linh điền, chuẩn bị năm sau sẽ để lại một hai mẫu, tính trồng hạt giống linh dược.
Thuật luyện đan của hắn cần rất nhiều nguyên liệu để luyện tập, bây giờ số lượng hàng tồn kho dần dần không đủ, cần bổ sung một ít từ bên ngoài.
Mình trồng tất nhiên là có lời nhất.
Chỉ là năm sau, Lư Quá lại phải khổ cực học cách trồng vài loại linh thảo loại thôi... Đồng thời mình tương đương với truyền thụ Linh Thực Phu cho hắn, các linh nông khác mừng còn không kịp đấy!
Vào mùa đông, bên ngoài tuyết lớn bay loạn.
Phương Tịch mở ra Tiểu Vân Vũ Trận để bên trong trận pháp trước sau vẫn ấm áp giống như xuân, bên trong đình viện, hoa đào nở rộ.
Dưới cây hoa đào đặt một cái bàn đen, phía trên là bình Thanh Trúc Tửu cùng với hai cái chén.
Phương Tịch lặng lẽ rót cho mình một chén, uống vào quả nhiên vẫn thấy đắng.
Năm này, Nguyễn Tinh Linh vẫn không đến đây...