Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 219: Đào linh tiên tử (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đại thúc?

Mặt bánh bao hơi nghi ngờ, bất chợt lắc đầu:

- Ngươi gạt người! Ta không có thúc thúc...

- Ha ha!

Phương Tịch không nhịn được nhẹ nhàng xoa gương mặt của nàng, cười nói:

- Ngươi tên là Vi Nhất Tịch đúng không? Nếu ta không quen biết ngươi, làm sao biết được tên ngươi?

Vi Nhất Tịch nhíu lên này, hơi phiền não muốn cắn ngón tay. Hình như nàng thật sự đang suy ngẫm xem tại sao người xa lạ này biết được tên của nàng. Chẳng lẽ là thúc thúc thật à?

- Được rồi Nhất Tịch...

Vẻ mặt Phương Tịch trở nên ôn hòa:

- Thúc thúc không cẩn thận đi nhầm đường, ngươi mở trận pháp thả thúc thúc ra ngoài được không? Sau này, thúc thúc mang đồ ăn ngon tới cho ngươi...

- Ừ!

Vi Nhất Tịch gật đầu và lấy ra một mặt lệnh bài ra khỏi túi.

Trong phút chốc, nàng cười giảo hoạt, bỗng nhiên nhảy ra thật xa và vung lệnh bài lên.

Một mảnh sương mù dày đặc lập tức hiện lên, ngăn cản hai người.

- Ngươi gạt người!

Vi Nhất Tịch quẹt tay vào gò má của mình:

- Nếu ngươi là thúc thúc của ta, sao có thể không biết bí quyết tiến vào trận pháp? Mẫu thân! Mẫu thân nhanh tới đây, có người xấu!

Giọng nói trẻ con thanh thúy của nàng vang vọng ở trong sơn cốc, truyền đi rất xa, rất xa...

- Là tên chuột nhắt phương nào dám xông vào Tây Phong ta?

Theo một tiếng quát chói tai vang lên, ánh sáng một pháp khí bao phủ lấy một người nhanh chóng từ giữa không trung hạ xuống, hiện ra một phụ nhân trung niên.

Nàng nhìn thấy Phương Tịch thì sửng sốt.

- Hoa đạo hữu, mười năm không gặp rồi...

Phương Tịch nghiêm túc chắp tay, đồng thời hơi xúc động.

Hoa Thiền Quyên đã không còn dáng vẻ yểu điệu như mười năm trước, ngược lại khóe mắt nàng đã có nếp nhăn, lưng hơi còng, trên đầu cũng điểm bạc, thoạt nhìn giống như phụ nhân chừng bốn mươi tuổi trên thế gian vậy.

Tu tiên giả vốn sẽ không già yếu như vậy. Nhưng mười năm qua, đối phương liều mạng làm việc, tích góp linh thạch, mua trận pháp... khá vất vả, lâu ngày có khuynh hướng mau già.

- Là... Phương Tịch Phương đạo hữu à?

Hoa Thiền Quyên có phần không dám nhận.

Tuy gương mặt giống hệt, nhưng trước đây khí chất của Phương Tịch bình thường, trên người có sự cẩn thận chặt chẽ của linh nông.

Phương Tịch bây giờ lại giống như ngọc thụ lâm phong, khí chất vui vẻ hướng tới vinh quang. Hắn chỉ đứng ở đó lại giống như một gốc Tùng Bách cao ngất, bừng bừng sức sống, khiến Hoa Thiền Quyên cũng cảm thấy mình trẻ lại vài phần.

- Mẫu thân... Ai vậy?

Vi Nhất Tịch kéo tay áo của Hoa Thiền Quyên khẽ hỏi.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy mẫu thân đối xử ôn hòa với tu sĩ từ bên ngoài đến, nàng không khỏi tò mò.

- Là Phương Tịch Phương thúc thúc mà mẫu thân đã nói với ngươi, xem như bằng hữu tốt của mẫu thân và phụ thân ngươi...

Ánh mắt Hoa Thiền Quyên phức tạp, nói với Phương Tịch:

- Mười năm không gặp, mời đạo hữu vào trong, uống một chén nước mật...

- Cảm ơn!

Phương Tịch chắp tay và đi theo Hoa Thiền Quyên vào phòng.

Trên gương mặt Vi Nhất Tịch vẫn đầy tò mò, quan sát Phương Tịch, hình như muốn ghi nhớ giọng nói vừa gương mặt của đại thúc thúc này.

- Tịch tịch, còn không chào đại thúc?

Phương Tịch uống một hớp nước mật, và bắt đầu trêu đứa trẻ.

- Đại thúc!

Lần này, Vi Nhất Tịch ngoan ngoãn kêu lên một tiếng và đột nhiên nhớ ra điều gì, bàn tay nhỏ trắng như tuyết vỗ một cái:

- Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là thúc thúc giống nương ta, co đầu rút cổ ở Phỉ Thúy Nhai không ra được!

- Khụ khụ...

Phương Tịch bị sặc. Hoa Thiền Quyên lại mắng nữ nhi một câu:

- Sao con nói như vậy? Con phải lễ phép với người bên ngoài...

- Nhưng không phải mẫu thân nói dưới chân núi có nhiều người xấu à?

Vi Nhất Tịch nghi ngờ hỏi ngược lại.

Hoa Thiền Quyên cạn lời, chỉ có thể hành lễ với Phương Tịch:

- Đứa trẻ nói lung tung, mong đạo hữu đừng trách.

- Đâu có đâu có, Tịch Tịch ngây thơ đáng yêu, ta rất thích.

Phương Tịch cười ha ha và lại hỏi linh căn của cô bé.

Hắn phát hiện ra Hoa Thiền Quyên khá may mắn, Vi Nhất Tịch chính là tư chất thủy linh căn trung phẩm.

Con cháu của giữa tu sĩ với tu sĩ có khả năng sinh ra linh căn ưu tú lớn hơn tu sĩ với người phàm.

Phương Tịch không cảm thấy bất ngờ khi xuất hiện kết quả này.

- Đạo hữu luôn không ra khỏi cửa, không biết lần này tới chỗ thiếp thân có chuyện gì?

Hoa Thiền Quyên ôm nữ nhi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

- Ôi... hôm nay đảo chủ hẹn chiến với Kim Nha Lão Quái, lòng ta có chút bất an...

Phương Tịch nói:

- Vì vậy muốn tìm tới bằng hữu hỏi một câu về cách đối phó, lại không ngờ đạo hữu tự nhiên bố trí trận pháp ở đây, nhất thời không cẩn thận xông vào trận, vẫn mong đạo hữu đừng trách!

Hắn đứng dậy và thành khẩn xin lỗi.

Bất kể thế nào, hắn tự tiện xông vào trận pháp của người khác là không đúng.

- Hóa ra là vì chuyện này!

Sắc mặt Hoa Thiền Quyên lạnh như băng:

- Trước đây cũng có người tới tìm thiếp thân, dù sao thiếp thân chỉ nói một câu... Ai dám tới cướp Tây Phong, thiếp thân sẽ giết kẻ đó! Đây là thứ duy nhất tiên phu để lại cho thiếp thân và Tịch Tịch tưởng nhớ! Về phần đảo chủ thắng hay bại? Không liên quan tới thiếp thân!

Phương Tịch nhạy cảm cảm giác được Hoa Thiền Quyên hình như có vài phần oán hận Nguyễn Tinh Linh.

Có lẽ sâu trong lòng đối phương vẫn đang nghi ngờ về chuyện xảy ra với Vi Nhất Tâm trước đây. Nguyễn Tinh Linh cũng có khả năng ra tay hoặc ít nhất là ngầm đồng ý!

- Tại hạ một lòng khổ luyện, hôm nay từ biệt, sau này chẳng biết tới bao giờ mới có thể gặp lại, đạo hữu bảo trọng!

Cuối cùng, Phương Tịch chắp tay hành lễ và chuẩn bị từ biệt.

- Đại thúc!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)