Mấy tháng sau, trên linh điền Xích Huyết Linh Mễ ở Phỉ Thúy Nhai, từng tầng mây mù không ngừng thay đổi, được điều chỉnh theo ý của Phương Tịch...
Bây giờ, sau khi trải qua chút điều chỉnh của Phương Tịch, uy lực của cả Tiểu Vân Vũ Trận tối thiểu tăng lên mấy phần!
- Cuối cùng cũng thành công... Bây giờ ta miễn cưỡng được xem là Trận Pháp Sư cấp một hạ phẩm.
Phương Tịch cầm lệnh bài cấm chế trong tay, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng.
Trải qua nghiên cứu trong khoảng thời gian này, hắn đã có tiến triển cực nhanh về phương diện trận pháp!
Chỉ có thể nói, thần thức không hổ danh là vũ khí tối thượng trợ giúp tu luyện trăm nghề tu tiên!
Bây giờ, hắn nghiên cứu trận pháp chẳng khác nào bật chế độ hack.
Đến bây giờ, Phương Tịch mới hiểu được, cùng trận pháp, sau bố trí xong Tử Trận và Hoạt Trận có người thao túng, uy lực quả thật chênh lệch một trời một vực.
Kẻ ngốc dựa vào lệnh bài cấm chế thao tác và Trận Pháp Sư đích thân chủ trì trận pháp lại chênh lệch một trời một vực.
Nói một cách cụ thể hơn, Tử Trận dễ dàng bị Phá Cấm Phù cùng cấp quấy nhiễu, hình thành con đường, sau đó bị xâm nhập và phá hủy.
Mà Hoạt Trận lại có thể đúng lúc dừng tổn hại, vây khốn hoặc chuyển kẻ địch đánh vào trong trận đi.
Về phần Trận Pháp Sư thao túng trận pháp?
- Trận pháp nhập môn chỉ là cơ sở, sau đó còn có kỹ xảo Điệt Trận, Sáo Trận, nói một cách đơn giản chính là trận trong trận!
Phương Tịch tháo gỡ một đề mục trận pháp, mắt sáng ngời:
- Hóa ra cái gọi là Sáo Trận chính là trận trong trận, lại bố trí một trận pháp ở trong trận pháp, tuyệt!
Kể từ đó, cho dù kẻ địch dựa vào Phá Cấm Phù nhảy vào trong trận pháp, cũng sẽ rơi vào trong khốn trận hoặc sát trận càng lợi hại.
Đồng thời, trận pháp chuyển động, hoàn toàn có thể tự động sửa lại sơ hở, sẽ không dễ dàng bị Phá Cấm Phù công phá.
Lúc này, Phương Tịch bỗng nhiên cảm giác được có người đến bên ngoài trận pháp.
Hắn hề nghĩ ngợi, ngón tay bấm một pháp quyết và đánh vào trong sương trắng gần đó.
Mây mù tản ra, hiện ra một lối đi.
Phong Mãn Lâu đang cầm Truyền Âm Phù chuẩn bị gõ cửa, nhìn thấy con đường mở ra thì không khỏi sửng sốt, nhưng vẫn bay tới:
- Phương huynh!
Vẻ mặt hắn hơi hoảng loạn, nhưng vẫn chưa phát hiện ra tu vi của Phương Tịch thay đổi.
Trong thời gian gần đây, Phương Tịch nghiên cứu ra một bí quyết nhỏ.
Sau khi luyện thành thần thức, hắn dựa vào đặc tính đặc biệt của Yêu Ma Thụ, có thể “cất giữ một phần pháp lực vào bên trong bản thể của Yêu Ma Thụ, lấy đạt tới hiệu quả che giấu tu vi.
Bây giờ, cho dù tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ thậm chí đại viên mãn nhìn thấy hắn, cũng chỉ xem là một tu sĩ Luyện Khí tầng sáu bình thường, pháp lực thường thường.
- Phong huynh, thấy ngươi vội vàng như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng sao?
Phương Tịch hỏi một câu.
- Có chuyện không tốt, Kim Nha Lão Quái trên Kim Diễm Đảo dưỡng thương xong, lại không chút kiêng kỵ muốn dùng vũ lực thu mua mấy cửa hàng của chúng ta ở Linh Không Đảo!
Phong Mãn Lâu vội vàng nói:
- Đảo chủ mời Phương đạo hữu tới Kính Nguyệt Hồ cùng thương lượng cách đối phó!
- Kim Nha Lão Quái à?
Phương Tịch nheo mắt.
Trước đây, lão tu Luyện Khí tầng mười này bị hắn đánh cho gần chết, dưỡng thương mấy năm, sau đó cẩn thận đề phòng tra xét xung quanh mấy năm.
Sau khi phát hiện kẻ thù khổng lồ mặc giáp bạc kia đã rời đi, hắn dần dần lại không chút kiêng kỵ.
Nhưng, trước khác nay khác.
Hắn tu luyện Trường Sinh Thuật, căn bản không có cách nào rời khỏi Phỉ Thúy Nhai nửa bước.
Bởi vậy, Phương Tịch chỉ có thể cười gượng:
- Phong huynh, xin lỗi... Ta không có ý định ra khỏi Đào Hoa Đảo tranh đấu lần nữa!
Phong Mãn Lâu cảm thấy kinh hãi:
- Đây là đảo chủ cho mời! ?
Tuy địa vị của Phương Tịch còn cao hơn khách khanh, nhưng dù sao hắn cũng phải nể mặt đảo chủ chứ?
- Đi thong thả không tiễn!
Vẻ mặt Phương Tịch dần dần trở nên xa cách, xoay người rời đi.
- Ngươi... này!
Phong Mãn Lâu chỉ có thể giậm chân, phẫn nộ trở lại báo cáo.
...
- Không phải ta không muốn đi, mà thực sự không thể đi!
Phương Tịch nhìn theo bóng lưng Phong Mãn Lâu rời đi, lặng lẽ thở dài.
Hắn bị Trường Sinh Thuật trói buộc, không thể rời khỏi Phỉ Thúy Nhai quá xa, hắn thật sự có lòng mà không có sức.
- Ơ? Không đúng!
- Bây giờ pháp lực của ta đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ, lại có thần thức giúp đỡ, liên hệ với Yêu Ma Thụ càng chặt chẽ hơn... Ta còn chưa từng thử xem khoảng cách bao xa!
- Đồng thời...
Phương Tịch bước ra một bước, tiến vào trong mây mù, trong nháy mắt đã đi tới ngoài Phỉ Thúy Nhai.
Một dặm, hai dặm...
Bốn dặm, năm dặm!
Cảm giác liên kết chu thiên tuần hoàn kia vốn phải bị đứt, nay vẫn chưa xuất hiện!
Ánh mắt Phương Tịch lập tức sáng lên, không ngừng thử phạm vi cực hạn này.
Cuối cùng, khi hắn cách xa Phỉ Thúy Nhai khoảng mười dặm, hắn lại cảm nhận được mối liên hệ này sắp đứt.
- Mười dặm à? Còn cách Kính Nguyệt Hồ một đoạn...
Hắn lặng lẽ thở dài nhưng không chán nản.
Ngược lại, dưới suy nghĩ của Phương Tịch, Yêu Ma Thụ giống như phân thân phát ra một tiếng nổ, vô số rễ cây bắt đầu tập trung đột phá về một hướng!
Trong nháy mắt, nó xuyên qua Tiểu Vân Vũ Trận đi tới phía tây của Phỉ Thúy Nhai, kéo dài ra ngoài vài dặm!
Yêu Ma Thụ vẫn bị Phương Tịch hạn chế, thật ra nếu để rễ của nó trải rộng ra, sẽ vô cùng đáng sợ!
Tương lai thậm chí phủ kín cả Đào Hoa Đảo cũng không thành vấn đề!