Cũng không biết Nguyễn Tinh Linh rốt cuộc có ý gì.
...
Hạ đi thu tới, chớp mắt đã tới cuối năm.
Phương Tịch kiểm tra năm mẫu linh điền kia, sau đó tính toán sổ sách và chia bốn phần cho Vương quả phụ, để Vương quả phụ có một cái tết sung túc.
So sánh ra, Lư Quá lại có vẻ buồn tẻ, thậm chí vẫn ở trong lều gỗ.
Một ngày, trong trăm hoa đua nở, pháp khí của Nguyễn Tinh Linh hạ xuống bên trong Tiểu Vân Vũ Trận.
- Đảo chủ đại giá quang lâm, thật vinh hạnh cho ta!
Phương Tịch đi tới đón, cười nói:
- Ta đã chuẩn bị sẵn Thanh Trúc Tửu từ lâu, vẫn mong đảo chủ nể mặt uống một chén.
- Ừ!
Nguyễn Tinh Linh và Phương Tịch đi tới dưới cây hoa đào, mở một bình Thanh Trúc Tửu.
Không biết vì sao, Nguyễn Tinh Linh là thích loại này.
Phương Tịch uống có hơi linh tinh, có thể uống Thanh Trúc Tửu, cũng có thể uống Xích Huyết Tửu, gần đây còn ủ một số Đào Hoa Tửu.
Rượu này có mùi hoa đào, được một ít nữ tu rất yêu thích.
Nhưng chẳng biết tại sao, Nguyễn Tinh Linh vẫn thích Thanh Trúc Tửu hơn.
- Lư Quá đã là Luyện Khí tầng một, ta thấy sang năm hắn có thể thăng cấp tầng hai...
Phương Tịch rót một chén rượu cho Nguyễn Tinh Linh, thản nhiên nói.
- Linh căn trung phẩm quả nhiên không tệ. Đáng tiếc vẫn kém hơn Đan nhi.
Vẻ mặt Nguyễn Tinh Linh thản nhiên, không rõ vui hay giận. Nàng lại bắt đầu quan tâm tới Phương Tịch:
- Bây giờ ngươi đã hai mươi tám tuổi, là Luyện Khí tầng sáu rồi. Nếu như ngươi có thể đột phá Luyện Khí hậu kỳ trong vòng mấy năm nữa, tương lai sẽ có hi vọng đạt tới Trúc Cơ!
- Đảo chủ nói đùa...
Trên gương mặt Phương Tịch đầy vẻ cay đắng:
- Ta mới vào tầng sáu, chỉ riêng tích góp, đánh bóng pháp lực đã không biết phải bao nhiêu năm. Năm năm, sáu năm tu luyện còn chưa chắc đạt tới tầng sáu viên mãn, càng khỏi phải nói tới có bình cảnh lớn hậu kỳ ở đó... Nếu ta có thể phá Luyện Khí hậu kỳ trước bốn mươi tuổi đột, ta đã cám ơn trời đất rồi.
- Luyện Khí trung kỳ đến bình cảnh hậu kỳ thật sự rất phiền phức...
Nguyễn Tinh Linh nghĩ đến Phong gia và Mạc gia. Năm đó, sau khi gia chủ Luyện Khí hậu kỳ chết đi, bọn họ đã rối loạn một thời gian.
Lúc đó, nàng còn phải qua trợ giúp, nâng đỡ... Lại tốn rất nhiều nội tình của gia tộc, qua Phường thị mua hai viên đan dược, mới thuận lợi bồi dưỡng được hai tộc nhân Luyện Khí hậu kỳ, ổn định tình thế.
Đối với tán tu, bình thường ngay cả đan dược tăng cường pháp lực còn không mua nổi, nói gì tới mua đan dược phá giai?
- Linh mễ ở chỗ ngươi ngoại trừ sâu bệnh ra, gần như hàng năm đều được mùa. Ngươi lại tích góp mấy năm, qua phòng đấu giá của Phường thị mua đan dược phá giai, có lẽ sẽ không thành vấn đề...
Nguyễn Tinh Linh hình như đang thật lòng suy nghĩ cho Phương Tịch.
Dựa vào quân lương tu tiên từ mười mấy mẫu linh điền này, Phương Tịch vẫn có khả năng đột phá tới Luyện Khí hậu kỳ.
Cho dù trồng không đủ, gán nợ mấy mẫu linh điền, mổ gà lấy trứng giống như Mộc Văn kia cũng tuyệt đối đủ!
- Ôi...
Phương Tịch nghe nhắc tới chuyện này lại thở dài, đầy thổn thức nói:
- Trên thực tế, trong kho lúa của ta đã không còn bao nhiêu linh mễ.
- Hả?
Nguyễn Tinh Linh vô cùng kinh ngạc:
- Chẳng lẽ ngươi đều lấy đi nấu rượu à?
- Không phải vậy!
Phương Tịch cười gượng, dẫn Nguyễn Tinh Linh vào phòng luyện đan.
Đây là phòng hắn đặc biệt mở ra để tu luyện thuật luyện đan. Mùi thuốc trong gian phòng xộc vào mũi, trong góc chất đầy linh mộc và linh than.
Ở ngay giữa phòng đặt một lò luyện đan ba chân hai tai bằng đồng đỏ, không ngờ là pháp khí hạ phẩm!
- Ngươi... đang nghiên cứu thuật luyện đan?
Đôi mắt đẹp của Nguyễn Tinh Linh lập tức sáng lên:
- Có thể có thu hoạch gì không?
- Bây giờ, nếu luyện Ích Cốc Đan còn miễn cưỡng có thể không lời không lỗ... Còn lại đều lỗ!
Phương Tịch thản nhiên trả lời:
- Luyện đan nghèo ba đời, học trận hủy cả đời, tại hạ xem như đã nhìn ra rồi...
- Ôi...
Ở đâu cũng có tu sĩ có thể luyện Ích Cốc Đan, căn bản không có cách nào dựa vào nó để kiếm linh thạch.
Nguyễn Tinh Linh nhìn lò luyện đan này, biết linh dược... tất nhiên sẽ tiêu hao không nhỏ.
Nàng không khỏi phản đối chuyện Phương Tịch dùng linh mễ mua linh dược luyện tập:
- Thuật luyện đan cần kiến thức uyên thâm. Sau khi phát hiện ra mình không có thiên phú, ngươi nên lập tức dừng tổn hại, sao còn có thể như vậy?
Thật ra những nguyên liệu và đan hỏng này đều do Phương Tịch dùng linh thạch mua về.
Phần lớn số tiền hắn kiếm được vĩnh viễn đều đến từ nguyên liệu yêu thú, chứ không phải linh mễ trồng được.
Hắn để phòng luyện đan ở đây là muốn tạo ra lý do thỏa đáng về chuyện tiêu hao linh mễ.
Bây giờ thoạt nhìn, Nguyễn Tinh Linh thật sự tin rồi.
- Ôi... Tư chất của ta không tốt nên nghĩ có thể chế luyện đan dược kiếm lấy tài nguyên... Sau đó đầu tư quá lớn nên không nỡ vứt bỏ, chỉ có thể tiếp tục đầu tư vào...
Vẻ mặt Phương Tịch giống như luyện đan luyện đến tẩu hỏa nhập ma.
- Ngươi... Ôi!
Nguyễn Tinh Linh liên tục lắc đầu:
- Cũng may ngươi còn chưa chậm trễ tu vi. Từ giờ trở đi, ngươi tạm dừng luyện đan, cố gắng tu luyện, tích góp linh mễ... Sau này lại phấn đấu một thời gian, chưa chắc đã không thể tranh thủ được tài nguyên đột phá Luyện Khí hậu kỳ trước bốn mươi tuổi.
- Cái này... bây giờ ta chỉ muốn yên ổn tu luyện tới Luyện Khí hậu kỳ, về phần đại nạn bốn mươi? Thành cũng vui, thua cũng tại số ta như vậy rồi!
Phương Tịch thở dài và uống một hớp Thanh Trúc Tửu:
- Gia tộc tu chân theo đuổi đạt tới Luyện Khí hậu kỳ trước bốn mươi tuổi, chẳng qua là để tranh một cơ duyên tiến vào Trúc Cơ mà thôi. Ta đã từ bỏ chấp niệm với Trúc Cơ, có thể bình yên vượt qua bình cảnh đã không tệ rồi... Dù sao ta tính cả đời này sẽ ở trong Đào Hoa Đảo làm ruộng nuôi cá, bình yên vượt qua quãng đời còn lại...
Nguyễn Tinh Linh thấy Phương Tịch cá mặn như vậy thì nhất thời không biết phải nói gì.