Kiếp trước Phương Tịch cũng bị bằng hữu thân thích mượn tiền, kết quả đều không quá tốt đẹp.
Hiện tại đột nhiên nghe thấy câu này, trong lòng liền bản năng chán ghét.
- Cái này sao...
Hắn làm ra vẻ suy tư, đang muốn sử dụng “Tha Tự Quyết. (*kiểu như kế sách kéo dài)
Mà Vũ Cực ở trong chờ đợi dài dằng dặc, sắc mặt từ từ trầm xuống.
Hắn tự nghĩ địa vị của mình ở trong võ quán rất cao, võ công sớm đến khí huyết nhị biến, xem như cao tầng.
Sau khi Phương Tịch vào võ quán, còn cố ý lôi kéo, giới thiệu tiến vào vòng tròn nhỏ của mình.
Chỉ là đối phương quá ngốc, nghe không hiểu mình ám chỉ.
Hiện tại ngay cả vay tiền cũng dây da dây dưa.
Cảm nhận được ánh mắt của Vũ Cực, trong lòng Phương Tịch không khỏi thở dài.
Có người, trời sinh đã là tiểu nhân.
Dù lần này mình coi đuổi ăn mày đáp ứng vay tiền, làm không tốt đối phương còn ghi hận mình, chỉ bởi vì đáp ứng chậm!
- Lại nói... Chỉ là một Vũ Cực, cũng đáng giá ta kiêng kỵ?
Nghĩ tới đây, Phương Tịch quyết đoán:
- Thực sự xin lỗi, gần đây tại hạ cũng thiếu tiền, nên không giúp được gì...
- Ngươi...
Khuôn mặt Vũ Cực lúc xanh lúc đỏ, giống như mở cửa hàng bán thuốc nhuộm, cực kỳ dễ nhìn:
- Sư đệ, ngươi mạnh khỏe, ngươi rất tốt...
Hắn cảm giác ánh mắt của đệ tử ở bốn phía tựa hồ cũng đang cười nhạo hắn, vì vậy không nhịn được, phẩy tay áo bỏ đi.
Chờ Vũ Cực rời đi, Đường Toàn mới đi tới:
- Phương sư đệ, ngươi phải cẩn thận, tâm nhãn của Vũ sư huynh rất nhỏ.
Phương Tịch kinh ngạc nhìn Đường Toàn.
Tam sư huynh tướng mạo hàm hậu này, thoạt nhìn cũng không phải đơn thuần như mặt ngoài nha.
Hoặc nói, sau khi hắn biểu hiện ra thiên phú, trong võ quán Bạch Vân có không ít người đang chủ động tới gần.
Chuyện này rất bình thường!
Dù sao Phương Tịch vừa có thiên phú, lại có tiền!
Người khác không lấy lòng hắn mới không bình thường.
- Vũ Cực này, trong nhà làm cái gì?
Phương Tịch thuận miệng hỏi.
- Gia đình Vũ sư huynh buôn bán, có một đội buôn nhỏ, mời không ít Võ Sư làm hộ vệ.
Đường Toàn trả lời.
- Buôn bán sao...
Phương Tịch mỉm cười.
Tuy hắn không hiểu thương chiến, nhưng nhiều tiền!
Thật muốn nhằm vào, chuyện đả thương địch thủ tám trăm, tự tổn một ngàn hắn cũng làm ra được, đây chính là lấy tiền đè chết người.
- Bất quá người ta chỉ mới tỏ thái độ, ta liền để người ta phá sản, có phải quá tiểu nhân hay không?
Nội tâm Phương Tịch thầm nhổ nước bọt.
Bất quá đối với Đường Toàn chủ động tỏ thiện ý, hắn vẫn tương đối thưởng thức, hai người lại bắt chuyện vài câu, từ từ nói tới tiến độ võ công.
Đường Toàn giống như Vũ Cực, đều đến khí huyết nhị biến, ở trong võ quán đã tính không kém.
Chỉ tiếc, khí huyết tam biến còn xa xa khó vời.
Nói tới chỗ này, trên mặt Đường Toàn không khỏi hiện ra vẻ buồn khổ:
- Trên thực tế... Ta còn khá tốt, tứ sư muội lâu dài không cách nào đột phá tới khí huyết nhị biến, trong gia tộc đã mấy lần giục nàng trở về lấy chồng.
Phương Tịch ngẩn ra, không nghĩ tới tứ sư tỷ mỗi lần nhìn thấy đều cơ hồ muốn dính sát mình, lại còn có bối cảnh quẫn bách như vậy.
Bất quá nghĩ đến trong ngoại viện, những đệ tử nộp tiền cũng chưa chắc có thể thuận lợi nắm giữ khí huyết, không thể không chán nản rời đi kia, Phương Tịch lại cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều.
Trên thực tế, luyện võ là sự tình rất cần thiên phú cùng tài nguyên.
Lúc trước người Nguyên Hợp Sơn không có nhìn lầm, tố chất thân thể của hắn rất tệ.
Hắn dựa vào linh khí, linh mễ của tu tiên giới uẩn dưỡng, mới có tiến độ như thế, không thua tiểu thiên tài ở trong võ quán.
Đây chính là bi ai của bình dân!
Nếu có thiên phú, là có thể nhanh chóng vươn mình, trở thành người ở tầng trên.
Nếu không có thiên phú, lại không có tài nguyên, vậy chỉ có thể một đời trở thành sâu kiến!
- Nhưng ta không giống, ta muốn tranh!
- Ở Đại Lương Thế Giới, tận lực tranh cướp tài nguyên!
Nghĩ tới đây, Phương Tịch đi ra võ quán Bạch Vân, trở lại Phương phủ.
- Công tử đã về rồi!
A Phúc cùng đám người Nguyệt Quế nghênh tiếp, đặc biệt là mấy tỳ nữ, trong mắt tràn đầy ý cười.
Công tử thần bí biến mất mấy ngày, hôm nay rốt cục xuất hiện.
- Đi diễn võ trường, ta muốn tu luyện.
Không có để ý Nguyệt Quế mang theo ánh mắt u oán, Phương Tịch đi tới trên diễn võ trường.
Vèo!
Thân hình hắn lóe lên, đã tới trên cọc gỗ, tu luyện Xà Hành Bát Pháp.
Tu luyện Hồng Xà Thối, hắn không có trể nãi.
Đến hiện tại, tương tự đã là khí huyết nhị biến!
- Xà Hình Thối!
Phương Tịch lăng không đá ra ba cước.
Thối pháp của hắn nhu nhược không xương, giống như từng con linh xà, không biết sẽ từ phương hướng nào tập kích tới.
Ầm ầm ầm!
Ba cây cọc gỗ đứt rời!
- Hồng Xà Thối này không chỉ ác liệt, còn rất có ích cho thối công...
Phương Tịch thu chân, lẩm bẩm một tiếng.
Sau khi thu được Thần Ý Đồ của Hồng Xà Thối, hắn tương đương với thu được truyền thừa hạch tâm của môn võ công này, ít nhất có thể tu luyện tới cảnh giới Quán Chủ, đương nhiên sẽ không tùy ý từ bỏ.
Lúc này nếu xốc ống quần hắn lên, sẽ nhìn thấy hai chân của hắn lớn hơn trước một vòng, bắp thịt góc cạnh rõ ràng.
Không chỉ vậy, ở vị trí gân lớn, còn có một hoa văn tựa như rắn vặn vẹo.
Đây là hiện tượng đặc biệt sau khi tu luyện Hồng Xà Thối tới khí huyết nhị biến.
- Việc cấp bách là mau chóng đột phá khí huyết tam biến, tiếp xúc thịt Yêu Ma...
Phương Tịch diễn luyện xong Hồng Xà Thối, trong lòng đã có kế hoạch.
Bất quá khi nhìn thấy những nha hoàn xinh đẹp kia, hắn liền trì hoãn kế hoạch một chút.
Ở tu tiên giới khổ cực cày ruộng cả năm, bây giờ cũng nên đến thời điểm hưởng thụ.