Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 205: Tá điền (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Một niềm vui và... một khiếp sợ?

Phương Tịch suy nghĩ:

- Cái gọi là việc vui, chẳng lẽ là phát hiện ra một hạt giống tốt?

- Đúng vậy!

Phong Mãn Lâu vỗ đùi:

- Trong lúc đang tiến hành Trắc Linh Đại Hội, đảo chủ phát hiện một nữ hài có hỏa linh căn thượng phẩm! Nàng lập tức mừng rỡ thu đồ đệ, ban cho họ Nguyễn, tên là Nguyễn Đan!

Linh căn của tu tiên giả chia ra làm ngũ hành, sau đó lấy đó linh căn mạnh nhất để phân chia phẩm cấp.

Tư chất hỏa linh căn thượng phẩm thậm chí có tư cách bái nhập Huyền Thiên Tông!

Đặc biệt Nguyễn Tinh Linh còn là một vị Luyện Khí Sư, linh căn của nàng cũng thiên về lửa!

- Tìm được truyền nhân y bát, đảo chủ tất nhiên mừng rỡ.

Phương Tịch xoay chén tử sa:

- Vậy còn kinh sợ?

- Kinh sợ là... trong nhóm Tiên Miêu còn có một người tên là Lư Quá, là mộc linh căn trung phẩm...

Phong Mãn Lâu hình như hơi đau răng.

- Lư Quá?

Phương Tịch bỗng nhiên nghĩ đến đứa trẻ mới sinh trắng trẻo còn trong tã lát từng gặp trong đêm cướp đảo trước đây. Tính toán tuổi tác, thằn bé cũng phải sáu bảy tuổi, vừa vặn thích hợp để kiểm tra linh căn:

- Không ngờ lại là người này? Chẳng qua phụ thân nó chính là tu tiên giả, xác suất con cháu tu tiên giả xuất hiện linh căn chung quy lớn hơn người phàm lớn.

- Ôi, người là phụ thân hắn sai. Người khác không biết, lẽ nào ngươi còn không biết sao? Phụ thân hắn là tu sĩ Lư gia!

Phong Mãn Lâu liên tục thở dài:

- Trước đây, tu sĩ Lư gia đều bị giết hoặc nhốt trong đám người phàm đến chết, chỉ mở một mắt lưới cho đứa trẻ sơ sinh này. Không biết sao lại trùng hợp như vậy, hắn tự nhiên có linh căn?

Nếu Lư Quá chỉ là một người phàm, vậy hắn có thể sống yên ổn ở Đào Hoa Trấn hết cuộc đời.

Nhưng hắn có linh căn lại khác!

Đây là nhân tài tu tiên, sau này không nói đạt tới Trúc Cơ, ít nhất trở thành tu sĩ Luyện Khí cũng không thành vấn đề, như vậy sẽ có thực lực báo thù!

- Ôi... Vậy có thể làm gì? Đảo chủ nói thế nào?

Phương Tịch hỏi điểm mấu chốt nhất.

- Đảo chủ à?

Phong Mãn Lâu bỗng nhiên lộ ra vẻ xấu hổ:

- Đảo chủ nói giao cho ngươi... Ai bảo trước đây ngươi đặt tên cho nó?

- Hả?

Phương Tịch trợn trừng mắt. Hắn và Phong Mãn Lâu đi tới bên ngoài trận pháp.

Lúc này, hắn mới nhìn thấy một cậu bé đang quỳ ở bên ngoài Phỉ Thúy Nhai. Thằng bé đại khái sáu bảy tuổi, môi hồng răng trắng, gương mặt tuấn tú. Nhưng lúc này, nó đang cắn chặt răng, quỳ tới đau đầu gối nhưng không thốt ra một lời, lộ ra sự quật cường.

- Giao cho ta là có ý gì? Theo ta làm linh nông à?

Phương Tịch nhìn Phong Mãn Lâu.

Phong Mãn Lâu lại giang hai tay ra:

- Ta cũng không biết, đại khái... hẳn là ý này?

Hắn thấy, thằng bé đi theo Phương Tịch làm linh nông cũng rất tốt.

Ít nhất không lo thiếu linh mễ, không tranh với đời.

Phương Tịch chắc chắn sẽ không dạy đứa trẻ này pháp thuật gì có uy lực lớn, chỉ có thể là pháp thuật thuộc về linh nông.

Dù sao, năm đó Phương Tịch đã sử dụng Thanh Hòa Kiếm chém lật phụ thân Lư Quá!

Phong Mãn Lâu càng nghĩ càng bội phục đảo chủ.

Khắp trong đảo cũng chỉ có chỗ của Phương Tịch là thích hợp nhất, dù sao đối phương cũng nổi tiếng chỉ ru rú trong nhà, cơ bản không ra khỏi cửa, không xã giao, cũng không mấy khi giao lưu với người khác.

Hắn càng không thể đứng ở bên phía Lư gia.

So sánh ra, Mộc gia nhiều người nhiều miệng, hai mẹ con trên Song Tử Tây Phong kia...

Phong Mãn Lâu vội vàng lắc đầu. Hắn cảm giác từ sau trượng phu chết, Hoa Thiền Quyên càng điên hơn. Nàng và nữ nhi cứ ở trên Tây Phong trồng hoa nuôi ong, chết sống đều không xuống núi!

Nàng còn ra sức góp tiền mua Hộ Sơn Trận Pháp gì đó, giống như rất sợ người khác hại nàng vậy!

“Chờ đã... Nếu đảo chủ muốn hài tử này chết, sẽ đưa hắn tới Song Tử Tây Phong giao cho nữ nhân điên kia!

“Bây giờ nàng bảo đưa hắn đến Phỉ Thúy Nhai là muốn để cho hắn được sống sót?

Trong đầu Phong Mãn Lâu lóe lên linh quang, càng hiểu rõ hơn sắp xếp của Nguyễn Tinh Linh.

- Ôi... Mà thôi.

Phương Tịch lắc đầu và đi tới trước mặt Lư Quá.

Lư Quá ngẩng đầu, lộ ra đôi môi khô khốc:

- Cầu... Cầu xin... tiên nhân... Thu ta làm đồ đệ...

Hắn cũng giống như những Tiên Miêu khác, được chọn đi Kính Nguyệt Hồ. Hắn vốn tưởng từ nay về sau có thể trở thành tiên nhân cao quý, nhưng không ngờ suýt nữa bị đánh vào vực sâu.

Dựa theo những gì hắn nghe được trên đường đi, ở đây chính là cơ hội cuối cùng của hắn.

Nhưng câu nói tiếp theo của Phương Tịch gần như hoàn toàn đẩy hắn xuống vách núi:

- Ta không thu nhận đồ đệ...

Vẻ mặt Lư Quá mờ mịt, mơ hồ có chút tuyệt vọng.

- Chẳng qua... ta vẫn phải thu tá điền. Tiểu tử, ngươi biết làm việc nhà nông không?

Phương Tịch hỏi một câu.

- Biết! Ta xuống ruộng từ khi còn nhỏ!

Lư Quá vội vàng trả lời.

- Ừ, cứ như vậy đi.

Phương Tịch gật đầu và ra hiệu cho Phong Mãn Lâu rời đi.

Hắn lại dẫn theo thằng nhóc này đi vào trong Tiểu Vân Vũ Trận.

Vừa tiến vào, cảm giác bên trong và bên ngoài hoàn toàn khác nhau, không khí trong lành khiến Lư Quá phải hít sâu một hơi.

Vách núi giống như ngọc bích phỉ thúy, xung quanh đông ấm hạ mát, từng mẫu linh điền lộ ra mầm xanh, trên đó có sương trắng thật mỏng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)