- Có lẽ... cho nó thêm chút quyền hạn, ví dụ như mỗi ngày thò xúc tu vào trong hồ vớt cá?
Chỉ khi Yêu Ma Thụ thu được càng nhiều huyết thực, mới có thể báo đáp lại càng nhiều nguyên khí sinh mệnh.
Mà không phải mỗi ngày báo đáp nửa ngày thọ nguyên giống như bây giờ.
Phương Tịch thật ra vẫn đang kìm chế khát vọng của Yêu Ma Thụ đối với máu thịt, mới không khiến đối phương biến cả Đào Hoa Đảo thành Ma Vực.
Đây cũng là một loại tu tâm!
...
Ngày hôm đó buổi chiều, Phương Tịch đang pha trà và chậm rãi thưởng thức.
Ở trong đình viện, hắn đã trồng mười mấy gốc hoa đào, đều do Nguyễn Tinh Linh sai người đưa tới.
Có người nói chúng đều là gốc Linh Đào Thụ cấp hai, miễn cưỡng thuộc về linh thực.
Phương Tịch lấy trình độ Linh Thực Phu của mình cấy ghép những cây đào này và trồng được, khiến Nguyễn Tinh Linh cũng phải kinh ngạc.
- Bây giờ linh thực này đã thích ứng với độ phì nhiêu của đất, chắc hẳn năm sau lại có đào ăn...
Hắn dựa vào thân cây, mặc cho từng cánh hoa đào rơi xuống vai:
- Ừ... còn có hoa đào có thể ủ Đào Hoa Tửu... Trong Tửu Thần Phổ vừa khéo có một cách ủ rượu có thể tăng mùi hoa...
Ánh nắng chiều ấm áp khiến người ta say lòng, rất thích hợp với một giấc ngủ xuân.
Phương Tịch ngáp một cái và đang muốn ngủ một giấc, lệnh bài cấm chế lại bắt đầu lập lòe phát sáng!
- Lại là người khách không mời nào vậy?
Hắn rót pháp lực vào trong lệnh bài và mở ra trận pháp, chỉ thấy một người đầu đội ngọc quan, thân mặc áo gấm với phong độ bất phàm, cưỡi một pháp khí lông chim màu trắng lướt tới.
- Hóa ra là hắn!
Phương Tịch thầm nghĩ.
Người tới là Phong Mãn Lâu!
Sau khi người này chấp nhận số mệnh, hắn đã lấy vợ sinh con ở Đào Hoa Đảo, nỗ lực xoa dịu mối quan hệ giữa ba đại gia tộc tá tu, hành động cũng khá thuận lợi.
Bởi vì phải duy trì một con đường giao lưu, ngay cả Phương Tịch cũng phải tỏ ra thân thiện với Phong Mãn Lâu, thường xuyên qua lại, cũng xem như một bằng hữu.
Ngược lại, từ sau khi lão tổ Mạc gia chết đi, Mạc Thanh Ngọc vẫn không biết cách thu lại. Mấy năm trước, hắn đã bị Nguyễn Tinh Linh đuổi ra khỏi đảo, không biết tung tích thế nào...
Phong Mãn Lâu xuống khỏi pháp khí, nhìn thấy dáng vẻ Phương Tịch thanh thản, lười biếng thì không khỏi đố kị:
- Phương huynh, tiểu đệ đúng là hâm mộ ngươi, làm ruộng nuôi cá, không để ý tới mọi chuyện bên ngoài... Cuộc sống đúng là quá thần tiên vậy... Ơ? Ngươi đột phá à?
Hắn cảm ứng được tu vi Luyện Khí tầng sáu của Phương Tịch thì không khỏi kinh ngạc.
Đối phương có tu vi như vậy, đã đuổi kịp hắn.
Dù sao cho dù là con cháu Luyện Khí trong gia tộc, Luyện Khí hậu kỳ cũng một đại nạn.
Phong Mãn Lâu đã sớm đạt đến Luyện Khí tầng sáu, nhưng vẫn bị kẹt ở bình cảnh, trái lại bị Phương Tịch đuổi kịp.
- Ta tốn đủ năm năm mới nâng cao một tầng, ôi...
Phương Tịch lắc đầu, tỏ vẻ khá thất vọng về tư chất của mình.
Trong lòng Phong Mãn Lâu lo lắng, cũng than thở:
- Ta nghe nói, đệ tử tông môn và con cháu thế gia Trúc Cơ, phải đột phá Luyện Khí hậu kỳ trước ba mươi tuổi mới được xem là có hy vọng đạt tới Trúc Cơ... Ở trong gia tộc Luyện Khí chúng ta, nếu có thể đột phá Luyện Khí hậu kỳ trước bốn mươi tuổi cũng có thể được coi trọng và bồi dưỡng. Phương huynh không cần nản chí, ngươi vẫn có hy vọng...
- Ta vừa mới thăng cấp, cần thời gian tích góp pháp lực. Hơn nữa, còn có một bình cảnh lớn.
Phương Tịch cười gượng.
Lần trước, hắn ở Bảo Chu Phường Thị vẫn chưa mua được đan dược có thể trợ giúp đột phá Luyện Khí hậu kỳ.
Loại đan dược này không chỉ quý giá, đồng thời còn vô cùng hiếm thấy.
Một khi nó xuất hiện, tất nhiên sẽ bị người ta lập tức mua mất.
Trừ khi tới buổi đấu giá còn có khả năng gặp được một hai viên.
Ngoài điều này ra, tu sĩ muốn đột phá bình cảnh, chỉ có dựa vào thời gian, hoặc lĩnh ngộ Huyết Chiến.
- Phương huynh ngươi một lòng khổ luyện, năm năm không bước chân ra khỏi nhà, cuối cùng thăng cấp Luyện Khí tầng sáu, ta vô cùng bội phục.
Phong Mãn Lâu nghiêm túc hành lễ, sau đó cười tươi tắn nó:
- Không biết ta có thể xin một chén linh tửu uống, cũng dính chút không khí vui mừng không!
- Ha ha, ngươi lại nhớ mấy thứ tốt của ta.
Phương Tịch cười thì cười nhưng vẫn đi cầm một bình Xích Huyết Tửu ném cho Phong Mãn Lâu:
- Năm ngoái mưa thuận gió hoà, rượu ta ủ cũng giống như có thần trợ giúp, tuyệt đối là loại tốt nhất.
- Cảm ơn.
Phong Mãn Lâu mở nắp bình ra và ngửi mùi rượu, nhưng hắn không uống và nhét vào trong người.
Hắn đã lấy vợ sinh con, tuy con cái còn nhỏ tuổi, bây giờ không có cách nào kiểm tra linh căn, nhưng linh tửu này có thể tăng cường khí huyết, lấy về uống có thể khiến cho cơ thể cường tráng, bách bệnh không sinh, cũng cực tốt.
Bây giờ, Phong Mãn Lâu còn băn khoăn về Linh Đào Thụ cấp hai kết quả, bởi vậy gần đây đặc biệt ra sức làm chân chạy cho Nguyễn Tinh Linh.
“Ôi... một thiếu niên tiêu sái trước kia, bây giờ đã biến thành vú em chán ngấy...
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng lại xúc động.
Hắn tiếp tục uống linh trà. Nửa ngày sau, Phong Mãn Lâu lại mặt dày tới đòi uống linh trà.
Phương Tịch trợn mắt khinh thường, chẳng qua vẫn rót cho Phong Mãn Lâu một chén:
- Ngươi bình thường không có việc gì không lên điện tam bảo, dạo này trên đảo xảy ra chuyện gì à?
- Ha ha, ngươi cuối cùng cũng hỏi rồi!
Phong Mãn Lâu ngửa cổ uống cạn linh trà, nói tiếp:
- Trắc Linh Đại Hội năm nay có lẽ sẽ đặc biệt náo nhiệt... Đương nhiên, ngươi thường không thích náo nhiệt. Nhưng lần này khác, năm nay nó khiến cho đảo chủ một niềm vui một khiếp sợ!