Đông đi xuân tới, hạ đi thu tới!
Cây cỏ xung quanh Phỉ Thúy Nhai hết tàn lại mọc, trong nháy mắt đã qua bốn lượt nóng lạnh!
Trong hang động dưới lòng đất.
- Bấm ngón tay tính toán, năm nay ta đã hai mươi tám tuổi...
Phương Tịch chậm rãi thu công, linh quang màu xanh lục trên người dần dần bình tĩnh lại.
Lúc này, tu vi của hắn không ngờ đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí tầng sáu!
Có phòng tu luyện linh mạch cấp một, tiến độ công pháp Trường Xuân Quyết của Phương Tịch nhanh hơn, mấy năm lại đạt đến tầng năm đỉnh phong.
Sau đó, hắn thử đột phá bình cảnh, không ngờ lại dễ dàng vượt qua được.
- Chẳng qua chỉ là đột phá cảnh giới nhỏ Luyện Khí trung kỳ, không tính là gì... Tiếp theo từ Luyện Khí tầng sáu đột phá tầng bảy mới là bình cảnh lớn nhất trong Luyện Khí kỳ.
Vẻ mặt Phương Tịch hơi nghiêm trọng.
Rất nhiều tu sĩ Luyện Khí cả đời vẫn không có cách nào đột phá được cửa này ải, thăng cấp lên Luyện Khí hậu kỳ!
Đặc biệt là người có tư chất linh căn thấp như hắn!
Ở khu vực Vạn Đảo Hồ, tu tiên giả Luyện Khí hậu kỳ đã có thể ngồi vững ở vị trí đảo chủ của một vài đảo nhỏ, giống như Nguyễn Tinh Linh!
- Cũng may ta có đủ thời gian, cứ từ từ... ta lại có thể ta tu thành linh thể!
Phương Tịch đứng dậy, tâm trạng rất tốt.
Hắn mặc áo bào xanh, bốn năm dường như không có cách nào bất kỳ dấu vết nào ở trên người hắn, hắn trái lại hình như càng trẻ hơn.
Hắn chỉ lẳng lặng đứng ở đó, lại giống như cây cỏ, yên tĩnh xa xăm...
- Công pháp hệ mộc vốn có tác dụng giữ nhan sắc, ta lại tu thân dưỡng tính, miễn cưỡng có thể lừa gạt được...
Phương Tịch ngắm nhìn Yêu Ma Thụ phía sau, chỉ thấy cây này thình lình đã cao tới hai trượng, từng rễ phụ màu đen và dây leo rũ xuống, tán cây màu xanh lục... Đã có vài phần phong thái của thuỷ tổ Yêu Ma Thụ.
- Ngược lại ta không ngờ còn có niềm vui bất ngờ.
Phương Tịch đứng dưới tàng cây, bảo một sợi dây leo lấy từ trong tán cây ra một hạt giống màu xám.
Đây là hạt giống của Yêu Ma Thụ!
Hắn nhìn, lại lấy một con thỏ rừng bình thường từ lồng giam trong góc ra, ném hạt giống lên người nó.
Trong phút chốc, hạt giống bắn ra vô số xúc tu tiến sâu vào trong cơ thể của con thỏ, thậm chí bắt đầu cắn nuốt xương tủy, khiến con thỏ phát ra tiếng kêu rên...
Một lát sau, hạt giốn này đã hoàn toàn thay thế xương cốt của con thỏ, bắt đầu đứng lên một cách kỳ quái, làm ra các động tác theo ý của Phương Tịch...
- Ta vẫn tìm kiếm Khôi Lỗi Thuật, thật ra nó lại ở bên cạnh ta...
Yêu Ma Thụ vốn có năng lực khống chế khôi lỗi và người hầu.
Về sau, Phương Tịch cũng dần dần tìm ra được phương pháp ký sinh của loại cây này.
Yêu Ma Thụ có thể khống chế cây giống, hắn có thể khống chế Yêu Ma Thụ, cũng lại có thể gián tiếp thao túng khôi lỗi, hình thành một bộ Mộc Khôi Lỗi Thuật đặc biệt!
- Nhưng... hạt giống khôi lỗi vẫn kém hơn cây mẹ một cấp.
Phương Tịch lại lấy ra một hạt giống, cảm giác nó kém hơn Yêu Ma Thụ phía sau lưng mình một đẳng cấp lớn.
Nếu Yêu Ma Thụ phía sau mình là cấp hai, vậy hạt giống kia tối đa là cấp một!
- Hạt giống ta nhận được đại khái cũng kém hơn thuỷ tổ Yêu Ma Thụ một cấp... Nhưng về sau mang tới tu tiên giới, hấp thu rất nhiều linh khí, vì vậy lại có biến dị và đột phá à?
Phương Tịch xoa cằm. Hắn càng tò mò hơn về cây thuỷ tổ Yêu Ma Thụ kia, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không cần phải lo lắng sau khi mang những cây giống này ra ngoài, những người khác sẽ trồng ra Yêu Ma Thụ giống hệt hắn.
Dù sao đều hạt giống bản yếu hóa.
- Tương lai, Yêu Ma Thụ của ta chưa chắc không thể cắn nuốt được thuỷ tổ Yêu Ma Thụ!
Trong lòng Phương Tịch trong lòng âm thầm chôn giấu một tham vọng.
Yêu Ma Thụ của hắn là bản yếu hóa của thuỷ tổ Yêu Ma Thụ, cho dù có linh khí tăng cường, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể tu thành Vạn Cổ Trường Thanh Thể!
Tương lai, nếu hắn thật sự muốn trường sinh bất tử, sớm muộn gì cũng phải đấu với thuỷ tổ Yêu Ma Thụ một trận!
...
Sau khi cắt thịt Thái Tuế nuôi Yêu Ma Thụ, Phương Tịch lại kiểm tra từng linh thú của mình.
Đại Thanh Ngư vẫn là con cá mặn giống như trước đây, mấy năm trôi qua vẫn không thấy nó có gì thay đổi.
Ngược lại trong phòng chuyên nuôi côn trùng, trong rất nhiều Hắc Văn Kim Quy Tử đã thỉnh thoảng hiện ra một chút màu xanh.
Phương Tịch thấy thế thì vui mừng, tay bấm pháp quyết thu mấy con Thanh Hoa Kim Quy Tử kia để sau này đào tạo riêng.
Loại yêu thú côn trùng này không có quy mô lớn, chung quy không có uy lực gì lớn.
Bây giờ bồi dưỡng chơi, ngoại trừ rèn luyện Ngự Thú Thuật, còn có thể trở thành con át chủ bài phía ngoài.
Ừ, ngoài mặt, Phương Tịch cũng cần một vài đòn sát thủ!
...
- Ta không thể rời khỏi phạm vi của Yêu Ma Thụ, thậm chí không có cách nào đi tới Kính Nguyệt Hồ, sẽ rất phiền toái...
- Mấy năm qua, ta đã nhiều lần từ chối lời gọi của đảo chủ, ta cảm giác Nguyễn Tinh Linh cũng sắp tức giận rồi...
- Ta còn phải mua vài thứ bình thường không nghĩ tới, đều cần tới tay người.
- Ta cũng không bảo người ta mang đến một thi thể, sau đó chế tạo thành khôi lỗi?
Phương Tịch đi lại ở trong bờ ruộng, thỉnh thoảng mở nắp hồ lô rượu bên thắt lưng a, rót vào trong miệng một ngụm linh tửu.
Hắn sống ở chỗ này mấy năm, vô cùng quen thuộc với từng ngọn cây cọng cỏ ở Phỉ Thúy Nhai.
Thậm chí là...
Khống chế!
Phương Tịch đạp chân một cái, một cái rễ Yêu Ma Thụ lại hiện ra và nhanh chóng co lại.
- Rễ Yêu Ma Thụ này lớn thật nhanh, chắc không bao lâu nữa sẽ lan tràn khắp Phỉ Thúy Nhai?