- Tới đây, ăn thịt đi!
Phương Tịch cầm theo hai thùng thịt Thái Tuế lớn và đi tới dưới Yêu Ma Thụ.
Vèo vèo!
Từng rễ phụ rủ xuống đâm vào trong thịt Thái Tuế, hình như đang hút gì đó.
Sau một lát, từng cục thịt Thái Tuế hóa thành tro bụi tiêu tan.
Yêu Ma Thụ hình như... cao hơn một ít?
- Quả nhiên... Yêu Ma Thụ này có tốc độ trưởng thành thật sự rất kinh người!
Mắt Phương Tịch sáng lên.
Suy đoán của hắn không sai!
Đồng thời, Phương Tịch nhìn hai hạt giống đã mất đi tất cả sinh cơ, trong lòng có hơi tiếc nuối.
Mầm cây này có thể cắn nuốt bản thể Yêu Ma Thụ trong thành Hắc Thạch, vậy nó sẽ lập tức trưởng thành đến mức nào?
Sợ rằng “Ất Mộc Pháp Thân của mình cũng có thể thành tựu trong giây lát?
Chỉ là với thực lực của mình bây giờ mà động vào Yêu Ma Thụ kia... chẳng khác nào thức ăn đưa tới miệng!
...
Mấy ngày sau, Phương Tịch ở trong hầm rượu, dựa theo tỉ lệ phân phối trong Tửu Thần Phổ làm ra từng vò linh tửu với nguyên liệu chính là Xích Huyết Linh Mễ, sau đó chôn vào trong hầm cất giữ.
Trong này còn có mấy vò do hắn làm theo cách thức ở Thanh Trúc Phường Thị.
Tuy với ánh mắt của hắn bây giờ trông có vẻ khá đơn giản, nhưng coi như giữ giữ lại làm kỷ niệm .
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Phương Tịch đi cho cá ăn, sau đó lại tới trong linh điền bắt đầu gieo hạt giống Xích Huyết Linh Mễ.
Trước đây, hắn đo lường Phỉ Thúy Nhai, thật ra còn có ý định khai khẩn linh điền có tương lai đầy hứa hẹn này.
Lúc này, hắn đại khái nhìn trúng hai chỗ, chuẩn bị lại khai khẩn thêm vài mẫu linh điền.
Trong lúc Phương Tịch di chuyển, hắn có thể cảm giác được mối liên hệ với Yêu Ma Thụ, cùng với cái rễ của đối phương đang không ngừng kéo dài trong mặt đất.
Cây này giống như một phân thân khác của hắn, đồng thời mỗi giây mỗi phút đều đang hấp thu mặt đất và khí tinh hoa thảo mộc, rót vào vào trong cơ thể hắn, hai bên hình thành liên hệ “chu thiên tuần hoàn nào đó.
Phương Tịch đi ra khỏi Tiểu Vân Vũ Trận, lấy bước chân để đo đạc mặt đất.
Ba dặm, bốn dặm...
Sau khi Phương Tịch đi được năm sáu dặm, loại “chu thiên tuần hoàn này trở nên như có như không, khiến hắn biết nếu đi tiếp nữa, Trường Sinh Thuật của hắn tất nhiên sẽ thất bại!
- Đây là chỗ thiếu hụt lớn nhất của Trường Sinh Thuật, không thể cách linh thực bản mệnh quá xa... Ta thậm chí còn không có cách nào xuyên qua?
- Chẳng qua, ta nhớ thuỷ tổ Yêu Ma Thụ ở trong thành Hắc Thạch chắc hẳn có năng lực di chuyển... Chính là sẽ rất phiền phức.
- Đây đúng là một suy nghĩ không tệ, ít nhất mình không đến mức bị nhốt chết ở đây.
Phương Tịch xoay người quay trở về, trong đầu ngẫm nghĩ.
- Phương đạo hữu!
Lúc này, một bóng người đi tới. Đó là Phong Mãn Lâu ngọc thụ lâm phong!
- Phong đạo hữu!
Phương Tịch chắp tay:
- Ngươi có chuyện gì sao?
Trên gương mặt đầy phong sương của Phong Mãn Lâu có phần bi thương:
- Ta vừa nhận được tin tức, lão tổ Mạc gia... tọa hóa rồi!
- Cái gì?
Phương Tịch lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng lại thầm than thở, mình cũng chờ được tới khi một kẻ địch chết.
Lão tổ Mạc gia vốn còn sống được mấy năm, nhưng sau khi bị hắn đánh cho thương nặng đã tổn hao rất nhiều nguyên khí, tất nhiên tuổi thọ lại giảm xuống.
Tuy tu tiên giả Luyện Khí kỳ có tuổi thọ cực hạn trong vòng hai giáp, cũng chính là khoảng một trăm hai mươi tuổi. Nhưng có rất ít người có thể sống được tới lúc đó. Bởi vì các tu sĩ chung quy sẽ đấu pháp, chung quy sẽ bị thương, điều này lại tổn hao rất nhiều nguyên khí, bất lợi cho thọ nguyên.
Trừ khi là tu sĩ tu luyện công pháp thuộc tính mộc, đồng thời giỏi về dưỡng sinh, đại khái có thể sống lâu hơn những tu sĩ khác.
- Tại hạ còn phải mau chóng về chịu tang. Phương đạo hữu có đi cùng không?
Phong Mãn Lâu hỏi thử một câu.
- Tại hạ và Mạc gia không quen, nên miễn đi...
Phương Tịch thản nhiên từ chối.
- Ôi...
Phong Mãn Lâu cũng không ép, chỉ thở dài một tiếng và rời đi luôn.
Hắn nghĩ đến Mạc Thanh Ngọc. Trước đây, vị thiếu niên kiêu ngạo kia dựa vào gia thế vẫn luôn kiêu căng hống hách, có không ít kẻ thù.
Lần này, sau khi lão tổ Mạc gia chết đi, chỉ sợ địa vị của hắn cũng sẽ xuống dốc không phanh.
Đến lúc đó, còn không biết có bao nhiêu người sẽ bỏ đá xuống giếng!
...
Trong hang động dưới lòng đất, Phương Tịch nhìn Yêu Ma Thụ cao một trượng lại có phần xúc động:
- Thế gian này... sẽ không có nhân vật nào trường sinh bất tử sao?
Hôm nay lão tổ Mạc gia chết, lão tổ Phong gia chắc hẳn cũng không xa, điều này khiến Phương Tịch khá xúc động.
Theo thường lệ, hắn cắt miếng thịt Thái Tuế lớn cho Yêu Ma Thụ ăn.
Sau khi cây này ăn no, Phương Tịch ngồi xếp bằng dưới tán cây, vận chuyển Trường Sinh Thuật để hấp thu khí tinh hoa thảo mộc, rèn luyện Hậu Thiên Linh Thể của mình.
Đây là một chuyện rất tốn sức, cho dù là Thanh Mộc Linh Thể cấp thấp nhất, cũng phải mất trăm năm mới có khả năng có thành tựu!
Đồng thời, nó còn yêu cầu rất cao đối với linh thực và linh mạch.
Cũng chỉ có Phương Tịch mở ra lối đi riêng, tìm được linh căn kỳ lạ Yêu Ma Thụ này mới xem như vòng qua cửa ải.
Lúc này, theo tu luyện của hắn, trên tán cây của Yêu Ma Thụ có một rễ phụ rũ xuống, đâm vào sau lưng Phương Tịch.
- A? Đây là...
Phương Tịch mở hai mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng này thì suýt nữa cho rằng mình lại xuyên qua, biến thành một một bệnh nhân lớn tuổi mắc bệnh đau mắt đỏ tên là Uanfan...
Nhưng trong phút chốc, hắn không khỏi phát ra một tiếng thở dài khoan khoái.
Huyết khí!
Một huyết khí cực kỳ tinh thuần theo rễ phụ của Yêu Ma Thụ rót vào trong cơ thể mình.
Phương Tịch nhìn hai tay của mình, bỗng nhiên cảm giác toàn thân mình đầy sức sống, thậm chí hình như trở lại thời kỳ mười bảy, mười tám tuổi!
- Yêu Ma Thụ hấp thu tinh hoa máu thịt, sau đó báo đáp lại mình à?
- Trong Trường Sinh Thuật hình như không có miêu tả về điều này? Cho nên đây là tình huống đặc biệt của bản thân Yêu Ma Thụ sao?