Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 2: Người bị bức ép cuống lên (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Có thể để người hiện đại mê hoặc, chỉ có siêu phàm cùng trường sinh.

Bởi vậy, tuy tháng ngày rất khổ, nhưng Phương Tịch vẫn cắn răng chịu đựng.

. . .

Bầu trời âm trầm như mực.

Phương Tịch ngẩng đầu, nhìn sắc trời một chút, bắt đầu trở về chỗ ở của mình.

Tuy phường thị ở Thanh Trúc Sơn có đại trận hộ sơn, nhưng bình thường vì tiết kiệm linh thạch, chỉ che chở lối đi chủ yếu của phường thị, cùng với các cửa hàng xung quanh, muốn bao phủ toàn núi, thậm chí khu linh điền là chuyện không thể nào.

Bởi vậy khu vực này, đến buổi tối sẽ không quá an toàn.

Tuy có đội chấp pháp của Tư Đồ gia tuần tra, nhưng chuyện cướp đoạt vẫn thường phát sinh, Phương Tịch đương nhiên sẽ không lấy cái mạng nhỏ của mình ra mạo hiểm.

Khu nhà của các linh nông ở gần phường thị trên đỉnh núi, cũng là địa phương đội tuần tra đi qua khá nhiều, vẫn tính tương đối an toàn.

Phương Tịch ác ý phỏng đoán, những linh nông như mình nghèo rớt mùng tơi, đám tu sĩ ăn cướp cũng sẽ không thèm nghía tới.

Đi lên núi tầm nửa giờ, một khu lều thấp bé xuất hiện ở trong mắt, các nhà lấy ba thước định ra phạm vi, bao cả gà chó.

Phương Tịch nhìn thấy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.

Đi không tới hai bước, một tu tiên giả dáng dấp lão nông trải qua, cười hỏi thăm:

- Phương tiểu ca, có muốn đi tìm chỗ tốt chơi một chút không?

Khuôn mặt hắn nhăn nheo, cười lên lộ ra hai cái răng vàng lớn, nhưng khí tức còn thấp hơn Phương Tịch, chỉ là Luyện Khí tầng hai.

Đây là hàng xóm của Phương Tịch, Mạch lão đầu.

Phương Tịch không biết lai lịch của đối phương, nhưng mỗi ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, liền có mấy phần giao tình.

Lúc này nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, hắn nhất thời biết đối phương muốn đi nơi nào.

Nơi buôn bán phát đạt như phường thị ở Thanh Trúc Sơn, các loại kỹ viện, sòng bạc, tửu quán... là ắt không thể thiếu.

Thời gian Mạch lão đầu trồng trọt còn sớm hơn Phương Tịch, nhưng sinh hoạt vô cùng quẫn bách, còn thường mượn linh tinh, tích trữ của hắn đi nơi nào, không cần nói cũng biết.

Phương Tịch lắc đầu từ chối:

- Mạch lão đầu, ta buổi tối còn phải tu luyện. . .

Trên thực tế, sau khi quen thuộc thân thể mới này, hắn liền đi Túy Tiên Lâu trong phường thị một lần, tiêu hao non nửa thân gia, tận hứng một đêm, sau đó chân thấp chân cao trở về. . .

Không thể không nói, những tiểu yêu tinh chuyên tu mị thuật kia xác thực rất biết mài người.

Mà sau lần đó, Phương Tịch liền đặt toàn bộ tinh lực vào làm ruộng, hết cách rồi, bởi vì không có tiền. . .

- Không tích góp tiền làm sao tìm tiểu tỷ tỷ thưởng thức trà? Ta tới đó cũng không chỉ uống trà nha. . .

Phương Tịch trở lại nhà của mình, mở cửa phòng.

Nhà của hắn khá lớn, ngăn ra phòng khách, phòng ngủ, phòng tu luyện. . . Có chút tu sĩ còn ở xung quanh nhà trồng chút linh thực, nuôi vài con linh cầm, có thể nói lợi dụng tài nguyên đất đến cực hạn.

Phương Tịch đi tới nhà bếp, lấy một ít lương thực pha trộn linh mễ, nấu cho mình một nồi cháo.

Linh mễ tự nhiên là hạt lấy từ Bích Ngọc Trúc, từng viên giống như ngọc bích, mùi thơm ngát, dù pha trộn lương thực của phàm nhân, thì nấu lên ăn cũng rất ngon, mùi vị thơm ngọt ngon miệng.

Đặc biệt là sau khi ăn xong, trong bụng ngoại trừ ấm áp, còn có một luồng linh khí nhàn nhạt dâng lên.

Thừa dịp đó, Phương Tịch lập tức đi tới phòng tu luyện, bế quan khổ luyện công pháp.

Sau nửa canh giờ, Phương Tịch mở mắt, cười khổ nói:

- Cái Trường Xuân Quyết này quả thật gian nan, khổ tu một năm, chỉ miễn cưỡng khống chế tu vi của nguyên chủ, ngay cả Luyện Khí tầng ba đỉnh phong cũng không nhìn thấy, chớ nói chi là đột phá bình cảnh Luyện Khí trung kỳ. . . thật khó. . .

Hắn vừa thở dài, vừa vểnh tai lắng nghe động tĩnh xung quanh, lại móc ra một tấm bùa chú, dán ở trên tường gỗ phòng tu luyện.

Đây là Hộ Mệnh Phù cấp một hạ phẩm, có sức phòng ngự nhất định, trọng yếu nhất là, có thể ngăn cách âm thanh cùng với sóng linh khí!

Còn thần thức Trúc Cơ kỳ, tuy nó không phòng hộ được, nhưng nếu gặp phải thần thức tra xét, sẽ lập tức nổ tung, nhắc nhở cho tu sĩ.

Sau khi làm xong tất cả, vẻ mặt Phương Tịch khôi phục lại yên lặng, vỗ tay cái độp.

Đùng!

Trong nháy mắt, hắn đã đi tới một nơi khác.

Trong phòng ấm áp như xuân, xa hoa lộng lẫy, một lư hương tử kim thiêu đốt hương liệu có thể an thần.

Ghế dựa do gỗ tử đàn chế tạo, phủ nệm mềm mại thích hợp lòng người, Phương Tịch đi lên ngồi xuống.

Mà nương theo ngón tay của hắn vung lên, một cái máy điều hòa không khí do tu tiên giả tự chế mở ra, khiến trong phòng từ đầu tới cuối duy trì nhiệt độ thích hợp.

Sau khi thấy nhiệt độ vừa đủ, Phương Tịch tiện tay cởi áo bông, đổi áo gấm hoa phục, tôn lên thiếu niên ngọc thụ lâm phong, tiêu sái bất phàm.

Hắn mở cửa phòng, ánh mặt trời chói mắt vương vãi xuống, nơi này rõ ràng là một trạch viện phú quý.

Chỉ chớp mắt, tựa hồ liền biến thành người khác.

Trên thực tế cũng đúng là như thế!

Khóe miệng Phương Tịch phác hoạ ra ý cười.

Người bị bức ép cuống lên là chuyện gì cũng có thể làm ra được, bao quát xuyên việt! ! !

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)