Phương Tịch thấy thế thì thầm cười. Hắn đi vào trong linh điền bắt đầu thu gặt linh mễ.
Lần này hắn trồng mười hai mẫu Xích Huyết Linh Mễ, bởi vì trồng trễ hơn nên một mẫu chỉ được khoảng hai trăm cân.
Sau khi hắn liên tiếp bận rộn mấy ngày, mới thu được tổng cộng hơn hai nghìn bảy trăm cân linh mễ, tất cả đều được chất đống trong nhà kho.
- Nhiều linh mễ như vậy, Thái Tuế ăn không ăn hết... Có thể thử nấu rượu. Trong Tửu Thần Phổ có một cách nấu rượu cấp một có thể tăng cường khí huyết, rất thích hợp với Xích Huyết Linh Mễ...
Phương Tịch âm thầm tính toán. Hắn bất chợt đi tới ruộng nước tốt nhất bên cạnh.
Không ngờ ở trên mặt nước cạn là từng túi lá sen.
Hắn cầm một túi lên và lột lá sen ra, chỉ thấy trong đó là đài sen đầy linh mễ.
Một mùi thơm của hoa sen lập tức tỏa ra.
Phương Tịch cẩn thận lột ra, chỉ thấy hạt Thanh Hà Linh Mễ lớn bằng quả nhãn, giống như hạt sen, toàn thân trắng nõn, chỉ có đỉnh là màu hoa sen nhạt, liếc mắt nhìn qua giống như từng quả đào mừng thọ nhỏ, trông rất khả quan.
- Nguyễn đảo chủ đã sớm nhớ thương linh mễ này, mình cũng nên đưa qua!
Một mẫu Thanh Hà Linh Mễ có sản lượng thấp hơn, chỉ có khoảng một trăm cân.
Phương Tịch gói ba mươi cân linh mễ, suy nghĩ một lát lại lấy thêm mười cân, cưỡi Hắc Vũ Chu đi tới bờ Kính Nguyệt Hồ, đến Kính Nguyệt Sơn Trang nơi Nguyễn gia ở.
- Phương đạo hữu, ngươi tới rồi!
Phong Mãn Lâu mới vừa đi ra, nhìn thấy Phương Tịch thì thi lễ nói:
- Ngươi lại tới cầu kiến đảo chủ sao? Đảo chủ đúng lúc đang rảnh rỗi, để ta đi thông báo giúp ngươi!
- Cảm ơn đạo hữu.
Phương Tịch cảm nhận được ý tốt của Phong Mãn Lâu, lập tức chắp tay cảm ơn.
Ừ, từ sau khi Phong Bạch Mộng bị thương nặng, hắn hình như bỏ xuống tâm tư của mình, đã bắt đầu lấy vợ sinh con, nỗ lực thử hòa nhập với mọi người trong Đào Hoa Đảo.
Tất nhiên mối quan hệ với Phương Tịch cũng từ căm thù biến thành thân thiết.
Ngược lại, Mạc Thanh Ngọc vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, nhưng hắn không được Mạc gia ủng hộ, cũng không thể gây ra sóng gió gì.
Phương Tịch lại để cho Nguyễn Tinh Linh tự mình đau đầu giải quyết.
Một lát sau, Phong Mãn Lâu đi ra:
- Đảo chủ cho mời!
Phương Tịch gật đầu và đi vào đại sảnh, nhìn thấy Nguyễn Tinh Linh.
Nữ tử này trông còn uy nghiêm hơn trước. Hình tượng nữ tử xinh đẹp, hào phóng, dịu dàng trong ký ức của Phương Tịch lúc trước đã dần dần mơ hồ...
- ... Lần này thu hoạch linh mễ, ta muốn đưa tới cho đảo chủ.
Phương Tịch lảm nhảm chẳng qua là những chuyện vặt như làm ruộng, nuôi cá, lại đưa lên Thanh Hà Linh Mễ.
- Ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi có lòng rồi.
Nguyễn Tinh Linh nhìn lá sen bọc lấy linh mễ, bỗng nhiên lại hỏi một câu:
- Nếu đạo hữu một lòng làm ruộng, sao không tìm một đạo lữ? Cũng tiện giúp đỡ, không phải sao? Nếu đạo hữu bằng lòng, bản đảo chủ sẵn lòng mai mối cho đạo hữu...
- Cái này... thật ra tại hạ ngoài làm ruộng cũng có chút kỳ vọng vào con đường tu tiên của bản thân, trong lòng có tiên đạo lại khó chứa được người khác, vẫn mong đảo chủ không cần phải như vậy.
Phương Tịch khẽ nhướng mày, từ chối:
- Thật ra... sau khi tại hạ trở về sẽ chuẩn bị bế quan khổ luyện. Chỉ sợ sau này sẽ ít tới bái kiến đảo chủ...
- Không ngờ ngươi còn là một tu sĩ khổ luyện.
Sắc mặt Nguyễn Tinh Linh vẫn dịu dàng như trước:
- Mà thôi... Ngươi đi ra ngoài đi!
- Tại hạ cáo lui!
Phương Tịch thi lễ và đi ra khỏi đại sảnh.
Ở sau lưng của hắn hình như truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ, lại không nghe thấy tiếng chuông vui tai kia vang lên theo...
...
Phương Tịch ra khỏi Kính Nguyệt Hồ, hắn suy nghĩ một lát lại không quay về Phỉ Thúy Nhai mà đi vòng qua Song Tử Phong.
Trên Đông Phong, Mộc Văn là gia chủ của Mộc gia, hắn xây chỗ ở lớn. Bên ngoài tòa nhà còn khai khẩn không ít linh điền, cuộc sống có vẻ rất hưng thịnh.
Ngoại trừ không có Hộ Sơn Trận Pháp, cũng coi như hình thức ban đầu của một gia tộc nhỏ.
Phương Tịch nhìn mấy lão nông cần cù trồng trọt trong linh điền, hắn gật đầu lại lắc đầu, cũng không hạ phi thuyền xuống và rời đi luôn, đi tới Tây Phong.
Trên Tây Phong, có trăm hoa đua nở, trong một sơn cốc có linh tuyền chảy xuôi.
Ở bên cạnh linh tuyền lại xây một căn nhà nhỏ, dùng Trúc Tử làm một hàng rào tre vây quanh.
Bên trong rào tre còn có mười mấy thùng nuôi ong, từng con ong trắng như ngọc như tuyết bay vào bay ra.
Hoa Thiền Quyên thoạt nhìn còn tiều tụy hơn nữa. Nàng đang cõng một nữ hài nhi trên lưng, đang xử lý thùng nuôi ong.
Nàng nhìn thấy độn quang thì kinh ngạc. Sau khi nhìn thấy là Phương Tịch, sắc mặt nàng mới dịu xuống:
- Hóa ra là Phương đạo hữu. Lần này, ngươi đến đây có chuyện gì?
- Hoa đạo hữu!
Phương Tịch đưa mười cân linh mễ qua và nói tiếp:
- Lần này ta trở lại sẽ bế quan lâu dài, nỗ lực đột phá Luyện Khí hậu kỳ trước bốn mươi tuổi... Tuy con đường xa xăm nhưng dù sao cũng phải cố gắng hết sức. Bởi vậy sau này, ta không thể tới nhiều, nếu có chỗ nào thất lễ, vẫn mong đạo hữu đừng trách!
- Đóng cửa tu hành, rất tốt, điều này rất tốt!
Hoa Thiền Quyên nghe vậy lại thoáng mỉm cười:
- Nói thật, ta cũng mong Nhất Tịch nhà ta luôn bên cạnh, tốt nhất không xuống khỏi Tây Phong. Tất cả người bên ngoài đều là kẻ xấu!
“Chẳng lẽ đầu óc của nữ tu này có vấn đề?
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này thì oán thầm.
- À, ta còn chưa mời đạo hữu vào uống thử một chén nước linh mật!
Hoa Thiền Quyên hình như chợt nhận ra:
- Đảo chủ uống Ngọc Phong Linh Mật của ta cũng nói ngon...
- Không cần.
Phương Tịch khoát tay và nhảy lên phi thuyền rời đi.
Hắn trở lại Phỉ Thúy Nhai, hít một hơi thật sâu, trong lòn có phần kích động.
Tất cả đã chuẩn bị xong, đã tới lúc bắt đầu trồng cây!