- Thật mạnh!
Trên soái đài.
Một nam nhân vóc người khôi vĩ, con mắt tím hồng, da thịt tái nhợt đến hầu như mất đi huyết sắc, ầm ầm đứng dậy.
- Tông Sư cực hạn, áo giáp cũng là bảo giáp, đao kiếm thậm chí cương khí cũng không thể thương!
- Bảo mọi người lui lại, ta sẽ đi gặp hắn!
Người này tự nhiên là hội thủ Nghịch Mệnh Hội... Bàng Phi!
Hắn khẽ quát một tiếng, cương khí tràn đầy, thình lình cũng là khí quán toàn thân!
Không chỉ vậy, nương theo thân thể người này hơi động, tinh thần của hắn minh hợp vạn hóa, tựa hồ cùng đại quân kết hợp lại, giữa trời ngưng tụ ra một Giao Long lúc ẩn lúc hiện, áp bức về phía Phương Tịch!
Lấy thế đè người!
Bí pháp tinh thần!
Thực lực của Bàng Phi, tuyệt đối đã đứng ở đỉnh cao nhất của Đại Lương!
...
Phốc!
Phương Tịch chém ra một kiếm, phát hiện phía trước đã không người dám cản.
Thậm chí ngay cả mưa tên và ám khí vẫn tập kích mình cũng biến mất.
Tùy theo mà đến, là một cỗ áp lực càng thêm đáng sợ!
Bốn phía bỗng nhiên tối tăm, chỉ có một Giao Long độc giác thân thể không trọn vẹn, rất nhiều nơi chỉ còn lại khung xương, dữ tợn đập về phía hắn!
Đổi thành Tông Sư bình thường, ở dưới đại thế áp bức, ra tay thậm chí sẽ chậm hơn một nửa, chỉ có thể mặc cho người xâu xé!
- Thiên Tử Long Quyền?
- Trong một quyền, bao hàm đại thế cùng bí pháp tinh thần, quả nhiên là võ học tuyệt đỉnh đương đại!
Hắn cảm khái một tiếng, linh thức như kiếm, trong khoảnh khắc phá tan khí thế áp bức, nhìn thấy phía trước có bóng người như thần như ma, đang một quyền đánh tới!
Quyền này nặng nề như núi, tựa hồ mang theo lực lượng của ngàn vạn loạn quân!
Một người chính là một quân!
- Bí kỹ Hỗn Nguyên Vô Cực!
Phương Tịch lấy kiếm triển khai Hỗn Nguyên bí kỹ, không chút phòng thủ, bổ ra một kiếm!
Rõ ràng là đấu pháp lưỡng bại câu thương!
Bàng Phi hơi nhướng mày, không thể không sửa quyền thành trảo, hai tay như quỷ ảnh, liên hoàn đánh thân kiếm mười tám lần, mới ngăn được một kiếm này.
- Bàng Phi!
Phương Tịch quát lớn:
- Mượn quân thế, chung quy không phải của ngươi!
Hắn bỗng nhiên thu kiếm, tay phải khép lại, hóa thành một quyền mạnh mẽ!
- Bí kỹ Thiên Tử Ngự Long!
Bàng Phi tung quyền, mỗi một chiêu mỗi một thức đều vô cùng hoàn mỹ, thậm chí nối liền, có thể nhìn thấy một long hình không trọn vẹn hội tụ ở trên người hắn... đó là cương khí cô đọng đến cực hạn!
Người này xác thực đi ra bước thứ nhất của chân cương hóa hình!
Đùng!
Hai quyền cương giao phong, cương khí long hình giống như tự sinh linh tính, vòng qua Phương Tịch, công đến sau lưng hắn.
Ầm!
Ong ong!
Trong tiếng long ngâm, cương khí phòng hộ của Phương Tịch bị xé rách, ngay sau đó cương khí long hình kia đánh vào sau lưng.
Nhưng sau một khắc, kinh ngạc là Bàng Phi!
Hắn có thể cảm nhận được lực phá hoại của cương khí long hình, phần lớn đều bị Linh Xà Giáp vững vàng đón đỡ.
Còn lại chút dư âm, dựa vào thể phách của Tông Sư, hoàn toàn có thể chịu đựng.
Hai người ngang dọc đi tới, cương khí phân tán.
- Không!
Sĩ tốt chạy trốn chậm một chút bị cuốn vào trong đó, nháy mắt liền bị xé thành mảnh vỡ.
Binh khí do tinh cương chế tạo cũng biến thành rách rưới, giống như bị lực lượng vô hình vặn vẹo...
Trên đại địa, tầng đất lăn lộn, giống như địa long trở mình!
Hai người càng đánh càng nhanh, giống như hai con Giao Long đỏ thẫm, không ngừng bao phủ về phía loạn quân...
Sau nửa canh giờ.
Trên một vùng phế tích hài cốt.
Quần áo nửa người trên của Bàng Phi vỡ nát, hiện ra từng quyền ấn.
- Ta... Ta bại!
Cương khí long hình của hắn từ lâu tiêu tan, lúc này khí tức trên người giống như một lão nhân xế chiều.
- Thế có thể mượn, liền có thể thu...
- Dư âm đại chiến của chúng ta, để loạn quân không thể không chạy tứ tán... một khi người tản ra, ngươi liền không còn quân thế!
Ở đối diện Bàng Phi, Phương Tịch thấp giọng nói.
- Đáng tiếc... nếu ta thành hoàng đế, Thiên Tử Long Quyền của ta chắc chắn sẽ không thua!
Bàng Phi cười ha ha, lại phun ra một ngụm máu tươi.
- Thiên Tử Long Quyền, đúng là một môn tuyệt học, không biết có thể truyền cho ta hay không?
Phương Tịch mỉm cười:
- Để ta thay thế ngươi đi xem phong cảnh sau Tông Sư...
...
Đại Lương sử thư ghi lại.
Minh Đế tháng ba năm thứ nhất, loạn quân tấn công thành Tam Nguyên.
Có Tông Sư Phương Tịch ra tay, tru giết Tông Sư Tam Tuyệt của Nghịch Mệnh Hội, cùng Bàng Phi kích đấu ở trên chiến trường.
Chỗ đi qua, huyết nhục tung bay!
Bàng Phi bại vong, loạn quân vì vậy mà tán!
Mà Phương Tịch Tông Sư thì bồng bềnh rời đi, thần long thấy đầu không thấy đuôi, được tôn làm Vô Thượng Đại Tông Sư.
...
Tu tiên giới Nam Hoang.
Vạn Hồ Đảo.
Đáy hồ.
Vô Thượng Đại Tông Sư Phương Tịch thả Thanh Quy Thuẫn ra, một tay cầm Kim Giao Đao, dáo dác từ trong mặt hồ nhô ra.
Sau khi xác thực xung quanh không ai, lập tức điều động Hắc Vũ Chu chạy mất dạng...
- Quả nhiên... Mấy tháng trôi qua, ai cũng sẽ cho rằng hung thủ chạy mất.
Phương Tịch điều động Hắc Vũ Chu, lại đánh một vòng, mới trở lại phụ cận Đào Hoa Đảo, mặt lộ vẻ suy tư:
- Chuyện Bảo Chu Phường Thị đã giải quyết, nhưng Đào Hoa Đảo vẫn chưa...
Trước đó Vi Nhất Tâm ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, sau đó vẫn lạc.
Tuy chủ lưu suy đoán là Khấu gia lão đại làm, nhưng Phương Tịch vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.