Phương Tịch sửng sốt.
- Không sai...
Lệnh Hồ Sơn nói:
- Người này cũng đi theo tuyến đường Chân Cương Hóa Hình, nhưng cho rằng khí huyết của con người luôn bị giới hạn, cho dù đào móc tiềm lực của bản thân thế nào chẳng qua cũng chỉ là trèo cây tìm cá, không bằng ra ngoài mượn thế để đột phá!
- Thế mượn có thể là thế lực thiên địa, cũng có thể là nhân thế! Ví dụ như thế tập trung các quân, cùng với... đại thế đường hoàng leo lên ngôi Cửu Ngũ Chí Tôn! Vì thế, hắn tự nghĩ ra một bộ võ công tên là Thiên Tử Long Quyền! Quả thật là một người có tài năng tuyệt vời. Khi hắn được đại thế gia tăng lên người, uy lực càng lớn!
- Chẳng trách hắn ủng hộ loạn quân, đây là muốn làm hoàng đế à! Thiên Tử Long Quyền sao?
Phương Tịch không khỏi xúc động.
Nếu người này thật sự lên làm hoàng đế, Thiên Tử Long Quyền đại thành, cũng không biết sẽ là quang cảnh thế nào?
- Ôi... Trước đây hắn có thể cân sức ngang tài với hội chủ, bây giờ thế của loạn quân tăng lên, hắn dắt uy phong của quân thế, chỉ sợ người sáng lập hội cũng khó có thể chống đỡ được...
Lệnh Hồ Sơn thở dài một tiếng:
- Ta thấy thành Tam Nguyên này không giữ được đâu...
Trong lúc hai người đang trao đổi, từ phía xa vọng tới từng tiếng kèn quân, càng lúc càng gần.
Bịch bịch!
Từ phía xa cũng vọng tới tiếng vạn ngựa lao nhanh.
- Loạn quân tấn công thành!
Từng tiếng kêu thê lương vang lên giống như tiếp sức. Trong giây lát, cả thành có thể nghe được!
- Chúng ta đi xem thử!
Phương Tịch chắp hai tay sau lưng, dưới chân điểm nhẹ một cái, lại đứng trên một nóc nhà. Dưới chân hắn mượn lực, thân hình giống như cưỡi gió, giống như một con chim lớn chớp mắt đã bay xa chín trượng.
- Phương huynh đệ, chờ bộ xương già này của lão phu với!
Phía sau, Lệnh Hồ Sơn liều mạng đuổi theo, lại chỉ có thể càng đuổi càng thấy xa.
...
Phương Tịch đứng trên đỉnh một tiễn tháp trên tường thành, chỉ thấy quân trận phía xa giống như từng đợt thủy triều tối đen tràn mạnh tới.
Thế của nó giống như núi! Xâm lược như lửa! Khiến cho người ta thấy cũng phải biến sắc!
Trên tường thành, không ít võ giả được tạm thời chiêu mộ tới nhìn thấy cảnh tượng này, hai chân đều đang run rẩy.
Ở dưới thiên quân vạn mã này, cho dù là Tông Sư cũng chỉ có một kết quả bị vây chết!
Thùng thùng!
Thùng thùng!
Thùng thùng!
Sau ba tiếng quân trống, loạn quân chậm rãi dừng lại. Một kẻ lao nhanh tới, giống như mũi tên lao đến dưới tường thành:
- Người của thành Tam Nguyên nghe đây. Cho ngươi nửa canh giờ, nếu vẫn không đầu hàng, sau khi phá thành sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành ba ngày!
Hắn có ý định khoe võ công, âm thanh truyền từ phía xa tới, khiến mỗi võ giả nghe được đều phải biến sắc:
- Không ngờ sai Tông Sư truyền lệnh?
- Đáng chết, ta sớm nghe nói kỷ luật trong loạn quân không tốt, động tý là tàn sát hàng loạt dân trong thành, không ngờ chuyện này là thật.
- Làm thế nào đây? Phải làm thế nào đây?
...
- Phương huynh đệ, ngươi cần phải kìm chế một chút. Loạn quân này quá đông còn phối hợp với Tông Sư, có lẽ bộ xương già này của ta cũng bị hủy rồi...
Tiếng gió thoáng động, Lệnh Hồ Sơn đã xuất hiện ở trên tiễn tháp.
Phương Tịch im lặng không nói gì, liếc mắt nhìn về phía Bạch Vân Võ Quán và Hữu Gian Võ Quán, sau đó tiện tay ném trường bào.
Soạt!
Ở trên người hắn lập tức hiện ra một bộ ngân giáp màu trắng!
... Linh Xà Giáp!
Hắn đội mũ giáp lên, tung người nhẹ nhàng nhảy từ trên tường thành xuống, giống như bay lướt qua, xông về phía loạn quân!
- Người nào vậy?
Tông Sư truyền lệnh nhìn thấy có người nhảy xuống, hắn còn cảm thấy đối phương muốn tìm chết. Nhưng khi hắn nhìn thấy khinh công thân pháp kinh thế hãi tục kia, hắn không khỏi hoảng sợ biến sắc.
- Người giết ngươi!
Trong tay Phương Tịch hiện lên Huyền Thiết Kiếm, hắn nhẹ nhàng vung lên!
Trong phút chốc, Tông Sư truyền lệnh này và cả tọa kỵ đều bị chém thành hai đoạn!
Hắn hét dài một tiếng, xông về phía trong loạn quân!
- Bắn cung!
Vô số mũi tên giống như hạt mưa lao tới, phong tỏa cả một khu vực lớn. Cho dù cấp bậc Tông Sư dùng thân pháp di chuyển cũng khó có thể thoát được!
Đinh đinh đang đang!
Trong phút chốc, vô số mũi tên rơi vào trên người Phương Tịch, đều bị Linh Xà Giáp cản lại, trên áo giáp thậm chí không có một vết xước vào.
- Đây là... thần nhân à?
Lệnh Hồ Sơn nhìn thấy cảnh tượng này thì suýt nữa giật đứt râu mép của mình, trợn mắt há hốc mồm.
- Thiết Phù Đồ!
Một đám kỵ binh trọng giáp nhìn thấy Phương Tịch xông vào trận, bọn họ hô lên một tiếng, giống như sóng triều cuốn tới.
Nhưng trong phút chốc, trên mũi kiếm của Phương Tịch phóng ra ánh kiếm ba tấc, chém vào trọng giáp giống như cắt đậu phụ, trong giây lát đã chặt đứt xích sắt. Bất kỳ quân sĩ nào ngăn cản phía trước mặt hắn đều không địch lại một kiếm!
- Thật can đảm!
Nhìn Phương Tịch dùng một kiếm phá trận, mấy tiểu tốt trong loạn quân dường như là Tông Sư ẩn nấp, lén đến bên cạnh Phương Tịch, ầm ầm bạo phát!
Ầm ầm ầm!
Quyền chưởng thối!
Ba chân cương liên thủ xé rách áo khoác cương khí của Phương Tịch, đánh vào trên Linh Xà Giáp.
Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, ba vị Tông Sư này hoảng sợ phát hiện ra, lực đạo của bọn họ bị Linh Xà Giáp giảm bớt bảy tám phần, căn bản không có cách nào tổn thương được Phương Tịch ở trong áo giáp!
Phương Tịch chỉ rót cương khí vào Huyền Thiết Kiếm, nhẹ nhàng vung qua nửa vòng!
Vù!
Ba Đại Tông Sư bị đều chém ngang lưng, liên tục kêu lên thảm thiết.
Binh sĩ cũng người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, bị bị dọa cho lần lượt lùi lại, cho dù pháp quan trong quân giết người cũng không có cách nào ngăn cản được.
- Đó không phải là người mà là quái vật!
- Tông Sư đều chết hết, chạy... Chạy đi!
...
Trong sự hỗn loạn, Phương Tịch một đường chém tướng đoạt cờ, xông thẳng tới vị trí cờ soái!
Soái là can đảm của ba quân!
Cho dù gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa, cờ soái cũng không thể đổ xuống, bằng không ba quân chỉ có thể ầm ầm tan vỡ!