Hừng đông.
- Công tử, không cần đi...
Phương Tịch nhìn Bách Hợp đang ngủ say còn nói mớ, hắn lắc đầu và đặt mấy bình ngọc nhỏ lên trên bàn.
Bên trong chứa một ít đan dược chữa thương, giải độc hạ phẩm của tu tiên giới.
Nếu ở Đại Lương, đó chính là thần đan vô cùng quý giá!
Hắn đi ra khỏi cửa phòng, tới giáo trường.
- Bạch Vân chuyển Ô Vân, Ô Vân chuyển Hắc Vân!
Thân hình Mộ Phiếu Miểu như gió, chưởng di chuyển theo người, trong lúc ra chiêu để lộ ra chân lực vô cùng mạnh mẽ, chính là cuối cùng đột phá trình độ Hắc Vân, trở thành một vị võ giả Chân Lực!
- Chúc mừng tiểu sư muội đạt đến tới cảnh giới Võ Quán Chủ!
Phương Tịch thấy thế thì mỉm cười nói.
- Còn phải cảm ơn đại sư huynh hôm qua tặng cho Khí Huyết Đan, không ngờ được linh đan này lại có hiệu quả thần kỳ như thế...
Mộ Phiếu Miểu nhớ lại ngày hôm qua nhìn thấy đại sư huynh, đối phương hào sảng lắc tay lại lấy cho một rương vàng, nàng vẫn óc cảm giác như đang nằm mơ.
So với vàng bạc mà nói, linh đan này càng khiến cho người ta khó có thể tin nổi.
Nàng chỉ ăn một viên đã có cảm giác khí huyết đột phá, thuận lợi thăng cấp trình độ Võ Quán Chủ.
Mà một bình Khí Huyết Đan này hoàn toàn có thể bảo đảm võ quán đời đời xuất hiện Võ Quán Chủ!
Đây là truyền thừa được kéo dài!
- Không biết linh đan này...
Nàng nhìn về phía Phương Tịch, tuy nàng biết rõ mình không nên hỏi, nhưng lại không kìm chế được sự tò mò.
- À, trước đây ta ra ngoài du lịch, trùng hợp gặp được người trước đây bán linh đan cho ta, ta tiện thể mua thêm một ít...
Giờ phút này, linh đan này đối với Phương Tịch chẳng qua chín trâu mất sợi lông mà thôi.
- Thì ra là thế...
Mộ Phiếu Miểu nghe vậy thì viền mắt ửng đỏ, đột nhiên chảy nước mắt:
- Thật tốt a... Đáng tiếc sư huynh không thể về sớm, bằng không phụ thân ta lại...
Phương Tịch nghe vậy thì không khỏi im lặng.
Người phàm sinh lão bệnh tử cứ đột nhiên như vậy đấy.
Cho nên hắn mới quyết chí thề theo đuổi tiên đạo để cầu trường sinh!
...
Phương Tịch chắp hai tay sau lưng, đi vào bên trong Hữu Gian Võ Quán.
So với trước kia không có tiếng tăm gì, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, bây giờ Hữu Gian Võ Quán đã thay đổi lớn.
Nó không chỉ xây dựng rộng thêm gấp mấy lần, bảng hiệu dát vàng trông có vẻ khá khí thế.
Cho dù trong tình cảnh loạn quân sắp bao vây thành, không ngờ bọn họ vẫn có thể có mấy học đồ.
Chẳng qua Phương Tịch nhìn tứ chi mỗi người bọn họ đều không chuyên cần, ngồi không mà hưởng, giống như công tử thế gia ca chạy tới đây đặt cược.
- Ngươi là ai? Nếu tới bao tên học võ thì đi ra phía sau nộp tiền...
Tôn Hồng Điệp đã gả cho người ta làm thê tử, bây giờ đã ở bên trong võ quán giúp đỡ. Nàng nhìn thấy Phương Tịch thì trợn mắt khinh thường:
- Ta nói rồi rất nhiều lần rồi, Quỷ Kiến Sầu sư phụ ta không phải là người bên loạn quân kia...
Bây giờ Phương Tịch đang dùng diện mạo của mình lúc trước, Tôn Hồng Điệp nhìn quen Phương Lãnh nên không thể nhận ra hắn.
Cho tới bây giờ, Phương Tịch đã không quan tâm tới chuyện che giấu tung tích gì nữa.
- Là ta đây!
Hắn thản nhiên mở miệng, giọng điệu quen thuộc này nhất thời làm Tôn Hồng Điệp trợn trừng mắt:
- Sư phụ... Ngươi đeo mặt nạ da người trong truyền thuyết à? Để cho ta sờ cái...
- Lăn!
Phương Tịch đối mặt với nữ đồ đệ dám khi sư diệt tổ như vậy, từ trước đến nay đều phải quản giáo nghiêm.
Sau khi răn dạy Tôn Hồng Điệp vài câu, hắn đi vào bên trong võ quán, nhìn thấy Thanh Tang.
- Sư... Sư phụ, lão nhân gia ngài trở về rồi à? Quá tốt rồi, bây giờ loạn quân tứi gần, ta cũng không biết nên làm thế nào...
Thanh Tang nghe Tôn Hồng Điệp giải thích, rất nhanh đã nhận ra Phương Tịch.
Dù sao bọn họ cùng sinh sống với nhau lâu, luôn có thể nhìn ra được vài phần khí chất quen thuộc.
- Không cần phải lo lắng về điều này, loạn quân vây thành kia... sẽ được giải quyết nhanh thôi.
Phương Tịch khoát tay.
Dù sao ở thành Tam Nguyên này có không ít người quen của hắn. Một khi thành bị phá, sẽ có rất nhiều người phải cửa nát nhà tan.
Hắn có đủ khả năng, sẽ không ngại ra tay một lần.
...
Vào ban đêm, Lệnh Hồ Sơn của Nguyên Hợp Sơn nhận được tín hiệu do Phương Tịch thả ra, chạy tới.
- Phương huynh đệ!
Lệnh Hồ Sơn chắp tay chào, có vẻ buồn bã.
- Lần này loạn quân tấn công thành, Nguyên Hợp Sơn đứng bên nào?
Phương Tịch hỏi thẳng.
- Chúng ta không đứng bên nào hết. Dù sao lấy thế lực của Nguyên Hợp Sơn ta, bất kể tương lai người nào ngồi trên giang sơn này, Định Châu đều không thiếu một phần của chúng ta.
Lệnh Hồ Sơn cười ha hả trả lời:
- Chỉ là trong lúc loạn quân giao chiến sẽ tổn thất một ít sản nghiệp mà thôi... Ôi, lão phu đau đầu là gần đây những thanh lâu sở quán kia đều không mở cửa...
- Được rồi, Tông Sư Hội thì sao?
Phương Tịch lại hỏi.
- Đại khái nghiêng về phía triều đình bây giờ. Dù sao Tông Sư Hội có thể phát triển cũng có rất nhiều quan hệ với triều đình...
Lệnh Hồ Sơn đáp.
Phương Tịch nghĩ đến Hàn mập. Nếu không phải thông qua Tông Sư Hội triển khai hoạt động, hắn còn thật sự không thể chen vào được Liệp Yêu Lâu.
- Ừ, nếu vậy, ta sẽ giữ chừng mực.
Phương Tịch gật đầu:
- Đúng rồi, phía sau nhóm người loạn quân này có Tông Sư ủng hộ à? Không biết kẻ đó đến từ phương nào?
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Lệnh Hồ Sơn lập tức khó coi:
- Đó là người của Nghịch Mệnh Hội...
Căn cứ theo lời kể của Lệnh Hồ Sơn, Phương Tịch đại khái đã hiểu được.
Trên thực tế, Nghịch Mệnh Hội là một thế lực tách ra từ Tông Sư Hội.
Người sáng lập hội này là Bàng Phi, không ngờ hắn có tu vi đạt tới cảnh giới Đại Tông Sư Khí Quán Chu Thân! Thậm chí có thể không phân cao thấp với người sáng lập ra Tông Sư Hội.
Nam đó, người này tranh đoạt vị trí người sáng lập hội thất bại, căm phẫn dẫn người ra đi và thành lập Nghịch Mệnh Hội!
Hắn cũng có cách nhìn riêng về chuyện nên đột phá tới trên Tông Sư thế nào.
- Lấy thế đột phá?