Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 192: Lại về đại lương (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Thật lâu sau, Phương Tịch thở hắt ra một hơi:

“Lần này vẫn quá nguy hiểm, không ngờ có kẻ che giấu phù lục cấp hai, còn đặc biệt nhằm vào Linh Xà Giáp...

Nếu không phải hắn là Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, thể phách kinh người, còn có cương khí ngăn cản đôi chút, sợ rằng lúc này hắn sẽ không phải bị thương nặng đơn giản như vậy.

“Người trung niên lúc trước nói sẽ có tu sĩ Trúc Cơ của Chung gia chạy tới...

“Lần này ta xuyên qua, tạm thời trốn mấy tháng để tránh đầu sóng ngọn gió rồi tính sau...

Phương Tịch không tin tu sĩ Trúc Cơ kia có trách nhiệm quan trọng là trông coi Phường thị, còn có thể chậm rãi ngồi canh ở nơi hoang dã suốt mấy tháng!

- Đúng lúc, một khi bắt đầu tu hành Trường Sinh Thuật, ta cũng không thể rời khỏi Yêu Ma Thụ quá xa, càng không thể xuyên qua...

- Ta vẫn nên giải quyết chuyện ở Đại Lương thì tốt hơn.

Phương Tịch không khỏi nghĩ đến đám người Mộ Phiếu Miểu, Bách Hợp, Thanh Tang, gương mặt trở nên ôn hòa hơn.

Trong phút chốc, hắn đi tới một căn phòng khác của động phủ.

Trong căn phòng này chất đống rất nhiều lương thực, mặt đất đầy bùn đất.

Hắn thò tay chộp một cái xuống đất, lại lấy ra một cục thịt màu trắng cực lớn... Thái Tuế!

- Ông bạn già, nên đi tới Nam Hoang thôi!

Phương Tịch nhìn con con yêu thú đã giúp ích rất nhiều cho mình, cũng là con yêu thú đầu tiên mình nhận được, hắn thì thào một tiếng và mỉm cười:

- Chẳng qua trước đó...

Trên tay hắn có ánh sáng lóe lên, một công văn màu đỏ tươi hiện ra. Đó chính là công văn huyết khế!

- Đi!

Trong phút chốc, Phương Tịch cắt ngón tay mình và nặn ra một giọt tinh huyết.

Tinh huyết rơi vào trên công văn, lập tức bốc lên từng làn khói đen, cả tờ văn thư không lửa bắt đầu tự cháy.

Miệng Phương Tịch lẩm bẩm, pháp lực điên cuồng phun ra và chỉ tay vào Thái Tuế.

Vèo!

Từng làn khói đen hội tụ, hình thành một phù văn màu máu che giấu nào đó và nhanh chóng tiến vào trong cơ thể Thái Tuế.

Trong lúc đó, Thái Tuế lại giống như người sống thực vật, hoàn toàn không có ý định phản kháng.

- Quả nhiên là một con thực vật yêu!

Phương Tịch cảm nhận khế ước đã thành, mình và đối phương có chút mối liên hệ mơ hồ, hắn không khỏi hài lòng.

Sự phản kháng của Thái Tuế còn yếu hơn hắn dự đoán, khiến khế ước vô cùng thuận lợi.

Dựa vào huyết khế này, hắn có thể lập tức khống chế sự sống chết của Thái Tuế này!

Chỉ cần đối phương không thể đột phá cấp hai, sẽ không có cách nào phản kháng!

Lúc này, Thái Tuế mới chỉ là yêu thú cấp một hạ phẩm mà thôi, không đúng, bây giờ nó đã là linh thú.

Đối với tu tiên giả, yêu vật không cách nào khống chế đều là yêu thú.

Sau đó, yêu thú có thể thu phục làm tọa kỵ, trấn canh giữ sơn môn lại là linh thú!

...

Phương Tịch vừa tiến vào thành Tam Nguyên, đã cảm giác được tình hình không đúng.

Cổng thành không ngờ đóng chặt, bắt đầu giới nghiêm.

Trên đường phố có rất ít người qua lại, mọi người đều có vẻ bàng hoàng!

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Phương Tịch đi tới trụ sở Nguyên Hợp Sơn ở thành Tam Nguyên, lấy ra một tấm lệnh bài thủy tinh màu xanh lam. Đây là lệnh bài do Lệnh Hồ Sơn tiện tay đưa cho hắn.

- Ra mắt trưởng lão!

Đệ tử canh giữ ở cửa vừa nhìn thấy tấm lệnh bài thì lập tức hoảng sợ biến sắc, mời Phương Tịch vào trong môn.

Không lâu sau, một người trung niên phúc hậu đi qua hành lễ bái kiến:

- Hồ Bất Uy ra mắt trưởng lão.

Cho dù tướng mạo hắn phúc hậu, nhưng ánh mắt khôn khéo, khí chất mạnh mẽ, không ngờ cũng một cao thủ võ sư!

- Ta đã lâu không đến thành Tam Nguyên này. Đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Phương Tịch ngồi ở trên ghế thái sư, thuận miệng hỏi.

Bây giờ, hắn khống chế Hắc Vũ Chu quay về, thậm chí không gặp được một người đi đường nào, tất nhiên không nghe được tin tức gì.

- Ôi... Gần đây triều đình hơi loạn, hoàng đế cũ đã chết, hoàng đế mới đăng cơ lại chỉ mới có sáu tuổi. Bởi vậy thái sư nhiếp chính, cùng hậu cung và triều thần tranh đấu...

Hồ Bất Uy cười gượng:

- Định Châu chúng ta vốn không sao. Nhưng gần Đại Chương Sơn có một đá, loạn quân giặc cỏ không biết được phương nào ủng hộ đã liên tục công thành đoạt đất, bây giờ đã đến gần thành Tam Nguyên... Định Châu Quân đánh một trượng lại bị thất bại thảm hại!

- Thậm chí ngay cả Định Châu Quân cũng thua à?

Phương Tịch hơi chấn động.

Đây nhất định không phải là nồi của hắn. Tuy hắn giết hai giáo úy của Định Châu Quân, nhưng thế lực của Định Châu Quân không giảm bớt bao nhiêu.

- Nghe nói...

Hồ Bất Uy hạ giọng:

- Trong loạn quân có không chỉ một vị Tông Sư trấn giữ!

- Thì ra là thế.

Phương Tịch hiểu rõ, lại hỏi thăm vài tin tức khác, sau đó mới thản nhiên rời đi.

...

Bây giờ võ quán chủ của Bạch Vân Võ Quán chính là Mộ Phiếu Miểu, Trương Mính Đính và một đám đệ tử chịu trách nhiệm ở bên cạnh trợ giúp.

Trong đại sảnh.

- Sư tỷ, ta nghe nói chiến tranh loạn lạc, rất nhiều đệ tử đều về nhà, lương thực trong thành đang tăng giá... tiền của võ quán chúng ta tháng này cũng sắp hết rồi.

Trương Mính Đính cầm sổ sách, hơi rầu rĩ.

- Ôi...

Mộ Phiếu Miểu cũng buồn bã, bất chợt cắn răng:

- Cầm bán hết đồ trang sức của ta đi. Mọi người lại góp xem, có bao nhiêu lương thực đều cố gắng mua về.

Trải qua một lần rơi vào tình cảnh khốn cùng ở thành Hắc Thạch, nàng không muốn trải qua cảnh đói bụng lần thứ hai nữa.

- Ha ha, tiểu sư muội làm không tệ. Chỉ có chút tiền tài tính là gì? Nghìn vàng tiêu hết lại có!

Đúng lúc này, từ ngoài cửa vang lên một giọng nói trẻ tuổi.

- Giọng nói này thật quen tai?

- Còn nữa, giọng điệu coi tiền như rác này... Đại sư huynh?!

Mộ Phiếu Miểu nhìn thấy người vừa tới, viền mắt không khỏi đỏ hoe:

- Ngươi cuối cùng trở về rồi...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)