Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 186: Lại đi (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi bố trí trận pháp ở đây? Cũng tốt. Sắp tới, Đào Hoa Đảo có khả năng không yên ổn.

Nguyễn Tinh Linh quan sát trận pháp này, vẫn tương đối thỏa mãn.

- Đảo chủ đích thân tới, xem ra chuyện này là thật?

Vẻ mặt Phương Tịch lại khó coi.

- Tất nhiên là thật rồi, bằng không ta sẽ không đích thân tới gọi ngươi cùng tới đại sảnh nghị sự.

Nguyễn Tinh Linh thở dài.

.

Trong đại sảnh của Nguyễn gia ở Kính Nguyệt Hồ.

.- Chủ nhà à!

Hoa Thiền Quyên ưỡn cái bụng mang thai, khóc như hoa lê trong mưa.

Phương Tịch, Mộc Văn, thậm chí Phong Mãn Lâu, Mạc Thanh Ngọc đều đang ở đây. Từng người đều lộ vẻ suy ngẫm, lại nhìn Nguyễn Tinh Linh ngồi ở vị trí trên đầu.

- Ta đã xác nhận được tin tức, Vi Nhất Tâm Vi đạo hữu ra ngoài gặp phải phỉ tu, đã mất!

Vẻ mặt Nguyễn Tinh Linh có chút khó coi.

Trong lòng Phương Tịch lại chấn động.

Trước đây Đào Hoa Đảo có bốn khách khanh, Hủ Mộc lão đạo tọa hóa đầu tiên, Vi Nhất Tâm ra ngoài lại gặp tai họa, có phải tiếp theo sẽ đến lượt mình không?

- Có thể xác định kẻ thù là ai không?

Hắn bước khỏi hàng một bước, trầm giọng hỏi.

- Chắc hẳn là lão đại Khấu gia.

Nguyễn Tinh Linh trầm giọng trả lời:

- Chẳng biết tại sao nhị đệ của hắn lại chết, sau đó hắn hận sang chúng ta.

- Thì ra là thế!

Phương Tịch gật đầu, suy luận này cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng hắn liếc nhìn gương mặt bình tĩnh của Phong Mãn Lâu và Mạc Thanh Ngọc, cảm giác chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy.

- Bản đảo chủ sẽ phái người tuần tra khắp đảo. Sắp tới, các vị tốt nhất không nên tùy ý ra ngoài.

Nguyễn Tinh Linh cuối cùng đưa ra kết luận.

- Kính Nguyệt Hồ và Song Tử Phong còn tốt, khoảng cách hai bên không xa, có thể trông coi lẫn nhau. Chỉ là bên phía Phương đạo hữu.

Phong Mãn Lâu hơi do dự.

- Không sao, Phương đạo hữu đã bố trí trận pháp trên Phỉ Thúy Nhai, không cần lo lắng tới sự an toàn.

Nguyễn Tinh Linh khoát tay.

Mọi người phía dưới nghe được lời này thì không khỏi nhìn về phía Phương Tịch, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

- Không ngờ đã có trận pháp bảo vệ?

Trên gương mặt Mộc Văn đầy vẻ khó tin.

Một thế lực tu chân có linh địa, chỉ có thể xem là nắm giữ căn cơ sơ bộ, còn cần trận pháp bảo vệ mới tính là căn cơ vững chắc!

Nhưng cho dù trận pháp cấp thấp nhất cũng tốn mấy trăm linh thạch, Phương Tịch làm sao lấy ra được?

Có trận pháp bảo vệ, việc an toàn và sự riêng tư đều được nâng cao đáng kể. Điều này làm cho hắn rất hâm mộ.

.

Sau khi nghị sự xong, Phương Tịch đi ra khỏi đại sảnh, lại nhìn thấy Hoa Thiền Quyên vẫn bi thương.

- Hu hu. Tên vô lương tâm kia đi rồi, để lại cô nhi quả phụ chúng ta, chúng ta phải sống thế nào đây?

Hai mắt Hoa Thiền Quyên đẫm lệ, đầy hoang mang đối với tương lai.

- Nguyễn đảo chủ là người giữ chữ tín. Ta tặng Hoa đạo hữu một câu, làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm không sai!

Phương Tịch tới gần một bước và khẽ nói:

- Đào Hoa Đảo có đảo chủ, có tu sĩ chấp pháp, có đại trận. Chỉ cần đạo hữu không ra khỏi Đào Hoa Đảo, nhất định sẽ bình yên vô sự!

Hoa Thiền Quyên càng thêm sợ hãi và kinh ngạc.

Nàng vốn không phải là một nữ nhân vụng về. Lúc này, nàng cẩn thận suy nghĩ, lại cảm giác được phía sau thâm sâu khó lường, lập tức cắn răng:

- Ta không ra khỏi đảo. Không, sau này ta không cho đứa trẻ xuống khỏi Tây Phong. Ta không tin còn có người dám trắng trợn hại hai mẹ con chúng ta như vậy!

- Chuyện này…

Phương Tịch cảm giác đối phương có hơi quá, nhưng không tiện tiếp tục khuyên bảo. Hắn chỉ có thể lắc đầu, khống chế Hắc Vũ Chu rời đi.



Trời đông giá rét, tuyết rơi suốt chín ngày.

- Phù. Đúng là một năm tiêu điều xơ xác.

Phương Tịch mặc pháp bào màu xanh, đông ấm hạ mát, ngược lại hoàn toàn không cảm thấy lạnh.

Từ khi Vi Nhất Tâm chết tới nay đã hai tháng. Ban đầu, Nguyễn Tinh Linh ngày đêm đi dọc theo Đào Hoa Đảo tuần tra, nhưng vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ bóng dáng phỉ tu nào.

Dần dần, đội chấp pháp cũng trở nên lơi lỏng.

Bọn họ thậm chí đã giao lưu lại với bên ngoài.

Dù sao rất nhiều tài nguyên tu tiên đều cần phải trao đổi, buôn bán với bên ngoài.

Trong một buổi chiều trời trong nắng ấm, Phương Tịch nhảy lên Hắc Vũ Chu, khiêm tốn rời khỏi Phỉ Thúy Nhai.

Mục tiêu của hắn dĩ nhiên là Bảo Chu Phường Thị!

Những ngày qua, hắn đi sang bên Đại Lương, từ chỗ Hàn mập của Liệp Yêu Lâu lấy được không ít tài nguyên yêu thú, đều cần bán ra.

Đồng thời, hắn còn muốn mua một nhóm đan dược cho tu luyện sử dụng, cùng với các loại linh khoáng luyện khí, giấy phù vẽ phù, thậm chí là các loại linh thảo luyện đan.

Tuy thiên phú của hắn trên bốn kỹ năng tu tiên không tốt, nhưng còn nhiều thời gian, Phương Tịch không hoàn toàn hết hy vọng.

Đặc biệt là luyện đan thuật!

Cũng may luyện đan thuật của hắn còn đang nhập môn, luyện nhiều nhất là Ích Cốc Đan, có thể dùng Xích Huyết Linh Mễ làm nguyên liệu chính.

Nếu không, chỉ mua dược liệu năm các loại đã là một khoản chi cực lớn.

Dù sao lần này mua xong, không chừng hắn phải bế quan mấy chục năm, dù sao trong lúc đó cũng phải làm vài việc vặt.

Trên đường, vẻ mặt Phương Tịch nhàn nhã. Cho dù hắn có âm thầm cảnh giác nhưng không quá lo lắng.

Tất cả Vạn Đảo Hồ bao nhiêu Trúc Cơ? Bọn họ cũng sẽ không lãng phí thời gian cho chuyện nhỏ này.

Bất luận trước đây kẻ đứng phía sau ngầm hãm hại Vi Nhất Tâm là ai, có thể điều động tu sĩ Luyện Khí viên mãn là cùng!

Nếu có kẻ thật sự tới chặn giết mình, mình nhất định sẽ cho bọn họ một niềm vui bất ngờ lớn!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)