Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 181: Giận dữ bẻ gãy kiếm (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Hủ Mộc đạo hữu...

Nhìn hai khách không mời mà tới này, Phương Tịch lại nhìn về phía Hủ Mộc lão đạo.

- Ôi...

Hủ Mộc lão đạo thở dài và tiến lên chào:

- Mạc đạo hữu, Phong đạo hữu... Cơn gió nào thổi hai vị tới đây vậy?

- Ha ha, đâu có, đâu có, hai chúng ta vừa vào làm tu sĩ chấp pháp Kính Nguyệt Hồ, tất nhiên phải chịu trách nhiệm an toàn cho cả Đào Hoa Đảo. Hôm nay, người ở chỗ ngươi phức tạp, chúng ta tất nhiên phải tới lần lượt kiểm tra rõ ràng, để tránh có ma tu lẩn trốn vào trong đó.

Phong Mãn Lâu cũng xuống phi thuyền, hiên ngang lẫm liệt nói.

Những tu sĩ trong gia tộc bọn họ trời sinh không cùng đường với những tán tu chiếm Song Tử Phong.

Hai bên gặp nhau, chung quy sẽ châm chọc khiêu khích vài câu.

Phương Tịch dứt khoát đứng qua một bên, không để ý tới.

Dù sao Phỉ Thúy Nhai của hắn cách khá xa, có thể nhắm mắt làm ngơ.

Không lâu sau, phu thê Vi Nhất Tâm trên Tây Phong cũng đến.

Trong đó, Hoa Thiền Quyên không ngờ đã mang thai.

Phương Tịch vội vàng bước tới chúc mừng một câu, âm thầm tính toán sau này đứa trẻ sinh ra, mình sẽ mang theo quà thế nào.

Lần này, Hủ Mộc lão đạo mời khách, hắn đưa một viên linh thạch hạ phẩm làm quà mừng, quả thật không tính là ít!

- Phương huynh đệ, ngươi tới thật đúng lúc. Ngươi mau khuyên con trâu ngang ngược này giúp ta với!

Sau khi Hoa Thiền Quyên mang thai, tính tình càng nóng nảy hơn. Nàng dùng ngón tay chọc vào trán của Vi Nhất Tâm:

- Ta bảo hắn cố gắng trồng hoa nuôi ong, hắn mặc kệ, nghe người nói hay vài câu lại muốn đi mạo hiểm... Lúc này mới sống được mấy ngày yên ổn chứ?

- Ta làm vậy không phải vì con sao? Dù sao ta cũng phải tìm ít linh vật cho ngươi dưỡng thai... Sau này sinh nó ra, còn phải có linh vật bồi nguyên đặt móng. Nếu nó có linh căn, còn phải chuẩn bị cho nó tu hành sau này...

Trên mặt Vi Nhất Tâm lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy, khẽ giải thích.

Phương Tịch nhìn cảnh tượng này, không muốn lại bị nhét thức ăn chó nữa, đành nhìn về phía khác.

Hắn lại thấy Mạc Thanh Ngọc và Mộc Văn hàn huyên vài câu rồi nhìn về phía hắn, trong ánh mắt đầy vẻ khiêu khích nóng lòng muốn thử. Bọn họ lớn tiếng nói:

- Ta nghe nói ngươi một người một kiếm lại giết xuyên qua một thế gia tu chân... Ha ha, Lư gia tính là thế gia gì chứ? Vị Phương đạo hữu này, thanh pháp khí hạ phẩm Thanh Hòa Kiếm này của ngươi cũng coi như có uy danh chấn động Đào Hoa Đảo, ngươi có bằng lòng mở mang kiến thức cho ta không?

Tu vi toàn thân hắn không ngờ đạt đến Luyện Khí tầng sáu, chỉ cách Luyện Khí tầng bảy một bước xa.

Hắn tất nhiên chướng mắt Phương Tịch lúc trước chỉ là Luyện Khí tầng bốn, bây giờ mới là tầng năm.

Phương Tịch nghe được đối phương cố ý nhắc tới pháp khí hạ phẩm, không khỏi cười nói:

- Mạc đạo hữu nói quá lời rồi. Linh nông chúng ta có thể có kiếm pháp gì chứ? Chẳng qua là luyện linh tinh, dựa vào một bầu dũng khí để liều mạng mà thôi...

Hắn vừa nói vừa lấy ra Thanh Hòa Kiếm.

Thanh kiếm này trông giống như một chiếc lá xanh, thật sự là pháp khí hạ phẩm, thậm chí còn còn không hoàn mỹ.

Phong Mãn Lâu và Mạc Thanh Ngọc thấy vậy, trên gương mặt không khỏi lộ vẻ khinh bỉ.

Người này đã là Luyện Khí trung kỳ, pháp khí vẫn là hạ phẩm.

Hạ phẩm cũng không sao, không ngò còn nát như vậy.

Ngay cả Mộc Văn cũng cảm thấy pháp khí của mình tốt hơn Phương Tịch nhiều...

- Kiếm này là do một bằng hữu tặng cho ta, đã làm bạn với ta nhiều năm, đáng tiếc, đáng tiếc...

Phương Tịch cầm Thanh Hòa Kiếm trong tay, trước mắt dường như hiện ra giọng nói, dáng điệu và nụ cười của lão Mạch đầu.

Cũng không biết là có phải số phận quyết định hay không.

Mình cầm thanh kiếm này của hắn, cuối cùng mở ra một con đường máu, đoạt được thứ mà các linh nông khác cả đời đau khổ theo đuổi cũng không thể có được.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm:

- Đúng là đáng tiếc...

Chỉ nghe cách một tiếng!

Hai ngón tay Phương Tịch dùng sức, không ngờ bẻ gãy Thanh Hòa Kiếm.

Cạch!

Nó bị gãy thành hai đoạn, mũi kiếm và chuôi kiếm rơi xuống đất, cũng khiến cho ánh mắt Mạc Thanh Ngọc đờ đẫn.

- Đáng tiếc kiếm này có linh tính, không muốn bị người khác sỉ nhục, chỉ có thể gãy!

Phương Tịch nhìn lướt qua Mạc Thanh Ngọc, sự lạnh lùng này khiến cho người ta không khỏi ớn lạnh.

Hắn cười lạnh, không hề để ý tới đám người Hủ Mộc lão đạo, xoay người rời đi.

...

Mạc Thanh Ngọc ngơ ngác kinh ngạc, bên tai vẫn vang vọng câu nói của Phương Tịch lúc trước nói...

“Chúng ta là linh nông có thể có kiếm pháp gì? Chẳng qua là luyện lung tung, dựa vào một bầu dũng khí để liều mạng mà thôi...

Hắn nhìn hai đoạn kiếm gãy kia, bỗng nhiên hiểu ra , nếu mình dám động tới căn cơ của tán tu kìa, đối phương thật sự dám liều mạng!

- Ôi... chẳng lẽ Mạc huynh không biết, Phương Tịch kia là một vị thể tu Luyện Thể tầng hai sao?

Lúc này, Phong Mãn Lâu mới thản nhiên nhắc khẽ bên tai Mạc Thanh Ngọc.

Cho dù hắn và Mạc gia có giao tình, nhưng hắn và Mạc Thanh Ngọc chỉ là quan hệ cạnh tranh, nên cản trở vẫn phải cản trở:

- Sau khi đắc tội người này, Mạc huynh phải luôn cẩn thận đấy, đối phương sẽ khiến máu của ngươi bắn ra năm bước đấy...

- Ngươi...

Mạc Thanh Ngọc trừng mắt nhìn Phong Mãn Lâu, lại nhìn Mộc Văn với vẻ oán hận, vung tay rời đi.

Phong Mãn Lâu thấy vậy thì mỉm cười và rời đi theo.

Một bữa tiệc lại tan rã trong không vui.

Chờ đến khi phu thê Vi Nhất Tâm cũng rời đi, Mộc Văn đi tới trước mặt Hủ Mộc lão đạo:

- Lão tổ tông, ta...

Bốp!

Hủ Mộc lão đạo vung tay tát cho Mộc Văn choáng váng.

- Ngươi biết ngươi sai ở đâu không?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)