Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 176: Buổi lễ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ừ!

Phương Tịch nhận lấy thiệp mời, liếc nhìn qua rồi tùy ý thu vào túi trữ vật:

- Cảm ơn đạo hữu, vẫn mong đạo hữu chuyển lời giúp. Ba ngày sau, tại hạ nhất định sẽ tới!

Hủ Mộc lão đạo sửng sốt. Lúc ở trong Phường thị, Phương đạo hữu này vẫn rất khỏi đối nhân xử thế. Sao sau khi đến Đào Hoa Đảo lại có cảm giác xa lạ?

Hắn suy nghĩ, còn gợi ý một câu:

- Có người nói đại điển của Nguyễn tiên tử lần này có người của Phong gia, Mạc gia tới...

- A!

Phương Tịch muốn xây dựng hình tượng quái gở, cố ý trả lời vài câu ẩm ương.

Trong lòng Hủ Mộc lão đạo sốt ruột, dứt khoát nói thẳng:

- Bây giờ Nguyễn tiên tử vẫn coi trọng bốn người chúng ta, nhưng dù sao chúng ta vẫn là ăn nhờ ở đậu, tốt nhất phải ôm đoàn, cùng tiến cùng lui mới trợ giúp lẫn nhau được!

Lẽ nào, Phương Tịch còn không hiểu được điều này à?

- Thì ra là thế!

Phương Tịch gật đầu lại lắc đầu:

- Nhưng ta chỉ muốn làm ruộng ở Phỉ Thúy Nhai, thật sự không muốn để ý tới việc vặt vãnh bên ngoài. Đạo hữu nói cùng tiến cùng lùi, vẫn là miễn đi...

Hủ Mộc lão đạo câm nín hồi lâu, cuối cùng giậm chân, phẩy tay áo bỏ đi.

...

Ba ngày sau, ở đại trạch Nguyễn thị bên bờ Kính Nguyệt Hồ, từng vị tu sĩ gần đó tập trung một đường, ngồi mười mấy bàn.

Trong trạch viện đều treo lụa đỏ, nhìn rất có không khí vui mừng.

Trên bàn bày đầy linh quả vừa hái xuống, còn có điểm tâm làm bằng linh mễ, nước trà đưa lên giống như nước chảy.

Phương Tịch tùy tiện chọn một món pháp khí hạ phẩm trong số chiến lợi phẩm làm quà mừng. Hắn được sắp xếp ngồi ở phía sát ngoài, vừa lúc cùng bàn với phu thê Vi Nhất Tâm.

Ngược lại, Hủ Mộc lão đạo mạnh vì gạo, bạo vì tiền, tạm thời đi làm người tiếp khách, chiêu đãi khách giống như nửa người của chủ nhà.

Thỉnh thoảng có một số tu sĩ nhìn mấy người Phương Tịch, trong ánh mắt đều lộ vẻ hâm mộ, đố kị... thậm chí là căm phẫn!

- Nguyễn tiên tử thật không khôn ngoan. Vì sao nàng lại muốn chiêu mộ mấy tán tu này. Ta thấy tu vi của bọn họ cũng chỉ bình thường thôi...

- Đúng vậy, còn đưa ra linh địa, cho dù không nhập lưu cũng là căn cơ một phương đấy! Đúng là vận cứt chó!

Thế nào là tán tu? Thân như lục bình, không có chỗ ở cố định, theo gió nhẹ nhàng trôi giạt, già không có chỗ ở... Là tầng dưới cùng trong tu tiên giới!

Mà có một mảnh linh địa là có căn cơ để thành lập gia tộc hoặc môn phái.

Không biết bao nhiêu tán tu ngóng trông điều này cả đời!

Thế nhưng, cả đời bọn họ vẫn không nhìn thấy được hy vọng.

Bây giờ bọn họ nhìn thấy bốn tán tu Phương Tịch thành công lên bờ, tất nhiên vô cùng đố kị, thậm chí oán hận!

- Vậy thì các ngươi không hiểu rồi. Chiêu này của Nguyễn tiên tử rất cao minh.

Một lão tu sĩ mặt mũi hồng hào uống một ngụm linh trà, bắt đầu mở máy hát:

- Mặc dù người ta là đại cao thủ Luyện Khí hậu kỳ nhưng dù sao chỉ có một người, bởi vậy thu thập tán tu không có căn cơ làm cánh chim, lại mang theo thế lực vào, như vậy nội ngoại ngăn chặn lẫn nhau, có thể nhất thời giữ được bình an... Sau đó cất nhắc những đứa trẻ có linh căn trong đám người phàm và ban tặng họ Nguyễn, cắm rễ sâu, tạo thành thế chân vạc... Chờ đến mấy chục năm sau, tu sĩ tín nhiệm trưởng thành lên, vậy giang sơn này chính là thùng sắt đấy!

Tai Phương Tịch thính hơn phu thê Vi Nhất Tâm nhiều, hắn nghe đến đó thì lập tức cảm giác bất đắc dĩ.

Địa bàn chỉ là một đảo nhỏ, cũng có thể nói thành giang sơn.

Chẳng lẽ lão tu làm nghề phong thủy, lừa đảo phàm tục để lập nghiệp? Hay hắn tu luyện qua Đồ Long Thuật gì đi?

- Phương đạo hữu, mời uống trà!

Vi Nhất Tâm cố nặn ra một nụ cười, chủ động làm dịu mối quan hệ với Phương Tịch hòa.

Trải qua mấy ngày nay gần đây được đạo lữ khai đạo, hắn cũng kịp phản ứng.

Sau này, hắn chính là tu sĩ có căn cơ, không cần đi đánh đánh giết giết nữa, vẫn phải tạo quan hệ tốt với hàng xóm.

Chuyện này có ích vô hại!

Hơn nữa, trong Đào Hoa Đảo cũng không phải gió êm sóng lặng!

- Ừ, phu thê các ngươi đã an cư ở Tây Phong chưa? Các ngươi chuẩn bị sau này sẽ sinh sống thế nào?

Phương Tịch uống linh trà, thuận miệng hỏi một câu.

- Trên Tây Phong có rất nhiều căn nhà, chúng ta sửa chữa một lúc là có thể ở lại...

Lần này là Hoa Thiền Quyên chủ động tiếp lời. Nàng cười tự nhiên, trên người đầy sức sống, gương mặt tràn ngập sự mong chờ đối với tương lai:

- Còn có một biển hoa rất đẹp mắt... Ta biết thuật chăn nuôi Ngọc Phong, chuẩn bị sẽ thuần dưỡng thêm một ít. Năm sau lại có thể thu lấy linh mật. Thật ra chủ nhà ta quen lấy đao giết người, ngay cả một tổ ong cũng làm không được, xiêu xiêu vẹo vẹo, rất khó coi...

- Bây giờ chúng ta có linh địa, sau này tu luyện có thể tiết kiệm đan dược, mua thêm ít linh loại. Đạo hữu là Linh Thực Phu, nhất định phải dạy hai chúng ta làm ruộng đấy. Ta không muốn sống cuộc sống liếm máu trên vết đao nữa. Đúng lúc bán đi pháp khí còn có thể mua được mấy trang phục đẹp...

Nàng nói liên miên hồi lâu, cuối cùng lại mời:

- Ta với chủ nhà chuẩn bị thành lập một gia tộc, gọi là Song Tử Vi thị, ngươi thấy thế nào?

- Sao chuyện như vậy cũng lấy nói ra?

Gương mặt Vi Nhất Tâm đỏ lên.

Phương Tịch sửng sốt, bất chợt nhìn về phía bụng bằng phẳng của Hoa Thiền Quyên, cảm thấy bất đắc dĩ.

Muốn thành lập một gia tộc Luyện Khí, đối phương vẫn còn có gánh nặng mà đường xa.

- Phong Mãn Lâu của Phong gia ở Bạch Vũ Đảo, Mạc Thanh Ngọc của Mạc gia ở Hắc Sa Đảo đến rồi!

Ngoài cửa, giọng nói trung khí của Hủ Mộc lão đạo truyền đến.

Phần lớn vị khách đều nhìn qua, chỉ thấy hai thanh niên tu sĩ, một người mặc trang phục màu trắng, một người mặc áo bào xanh cùng đi đến. Bọn họ trông đều giống như ngọc thụ lâm phong, phong độ phiêu dật, khiến cho người ta âm thầm cảm phục.

- Phong gia và Mạc gia không biết xấu hổ, muốn làm người ở rể, ta khinh!

Hoa Thiền Quyên cúi đầu gắt một câu, vẻ mặt không quá dễ nhìn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)