Đào Hoa Đảo.
Đảo này có phong cảnh đẹp tuyệt trần, có rừng hoa đào lớn. Lúc này đang mùa hoa đào nở rộ, cánh hoa rụng trông rất đẹp.
Kính Nguyệt Hồ.
Hồ này phẳng như mặt gương, xung quanh có linh vụ bay lên in xuống mặt trăng, không ngờ là một môn trận pháp.
Vèo vèo vèo vèo vèo!
Ngày này, năm độn quang lao từ phía chân trời đến với thế sét đánh không kịp bưng tai, tiến vào trong trận pháp.
Trong đại viện Lư gia ở Kính Nguyệt Hồ.
Sắc mặt Nguyễn Tinh Linh lạnh như băng ném ra một đầu người. Đó chính là đầu của Lư Kính Thanh. Trong âm thanh của nàng có kèm theo chút pháp lực, truyền khắp đại trạch:
- Lư Kính Thanh đã chết!
Bọn họ tới quá nhanh, trận pháp này còn chưa kịp phát động.
Nguyễn Tinh Linh rõ ràng biết sơ qua trận pháp của Lư gia. Nàng xông thẳng vào mắt trận, một kiếm lại chém đầu một lão tu Luyện Khí sơ kỳ!
Đại trận hộ sơn này của Lư gia hình như là của Nguyễn gia trước đây...
Đồng thời, một gia chủ Luyện Khí hậu kỳ và bốn cao thủ Luyện Khí trung kỳ của Lư gia đều chết hết, còn lại tối đa là Luyện Khí sơ kỳ căn bản không có lực lượng uy hiếp đám người Phương Tịch.
Bởi vậy sau khi giết chết Lư Kính Thanh, Nguyễn Tinh Linh lựa chọn đánh thẳng Hoàng Long!
Quan trọng hơn là... Phong Bạch Mộng không đi cùng!
Có lẽ tại hắn cảm thấy một mình Nguyễn Tinh Linh đủ trấn áp, có lẽ hắn có chuyện quan trọng khác.
Dù sao, công việc xấu xa tiếp theo sẽ do bốn người Phương Tịch thực hiện.
Có lẽ đối với tán tu, đây không phải là công việc xấu xa mà là công việc béo bở.
Dù sao, chiến lợi phẩm của kẻ địch bị giết chết đều dh bọn họ ngầm thừa nhận thuộc về người giết.
- Người có huyết mạch họ Lư, giết!
- Người nào ngoan cố chống lại không đầu hàng, giết! !
- Người nào cố ý phá hỏng tài vật, giết!
Nguyễn Tinh Linh trấn giữ trung tâm trận pháp, ba chữ giết kèm theo sát khí hơn người, giống như một lời tuyên ngôn nào đó mở ra một cuộc giết chóc.
“Đây là thế đạo của tu tiên giới, ngươi không giết người thì người giết ngươi sao?
Phương Tịch ôm Thanh Hòa Kiếm, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị đá văng ra một cánh cửa phòng.
- A a a, ta liều mạng với ngươi!
Trong gian phòng, một người thanh niên Luyện Khí sơ kỳ béo ục ịch cầm một tấm phù lục, lập tức rót pháp lực kích phát.
Vài gốc Thanh Mộc bắn lên trên màn ánh sáng hộ thể của Phương Tịch, nhưng chỉ khiến cho màn ánh sáng dao động một lát, không thể phá vỡ.
Dù sao người này chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, Phương Tịch là Luyện Khí trung kỳ, có thể áp chế trên phương diện cảnh giới!
Tay hắn cầm Thanh Hòa Kiếm và sử dụng nó như một thanh kiếm bình thường, một kiếm chém ra lại xẹt qua cổ của tu sĩ này, đầu người bay lên.
Trong gian phòng truyền ra một tiếng nữ tử thét chói tai.
Phương Tịch nhíu mày, thấy đó là một người phàm thì lười để ý tới nàng, trực tiếp rời đi về một chỗ khác.
“Lần này, ta vẫn phải hiện ra thực lực một lúc.
“Ừ, ta nên sử dụng cấp bậc Chân Kình võ đạo hay... Luyện Khí trung kỳ thêm Luyện Thể tầng hai, đủ vậy!
Dưới chân hắn vận chuyển Chân Kình, thân hình giống như quỷ mỵ lướt qua mấy người.
Mấy người này kinh ngạc, bỗng nhiên thắt lưng dưới đều đồng thời tách ra, ngã xuống đất kêu lên thảm thiết:
- A a a!
Máu và từng cánh hoa đào bay loạn trong viện.
- Giết, bảo vệ Lư gia ta!
- Liều mạng với kẻ địch!
Phần lớn tu sĩ khác họ quỳ xuống xin tha, nhưng huyết mạch Lư gia còn lại là đang liều chết phản kháng.
Dù sao, bản thân bọn họ đều biết Nguyễn gia tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua cho bọn họ!
Một lão tu Lư gia tóc trắng xoá tức giận gào thét. Hắn hình như thi triển bí thuật ma đạo nào đó, khí tức nâng lên tới Luyện Khí trung kỳ, trên tay có từng phù lục lập lòe.
- Tiểu Lôi Phù? !
Vi Nhất Tâm kêu thảm một tiếng, bị sấm sét đánh trúng, nôn ra máu bay ngược sang một bên.
- Tất cả tạm thời lùi lại phòng thủ, chờ hiệu quả bí thuật của hắn qua lại tới!
Hủ Mộc lão đạo vung phất trần lên, bảo vệ mình.
Mà lúc này, Phương Tịch đi tới.
Tay hắn cầm Thanh Hòa Kiếm trực tiếp xông về phía lão già kia.
- Tật!
Vẻ mặt lão già họ Lư trở nên dữ tợn, giơ tay lên phát ra một đạo Hỏa Cầu Phù.
Ầm ầm!
Ánh lửa khiến màn ánh sáng hộ thể của Phương Tịch nổ tung, sắp nện ở trên người của hắn.
Trong phút chốc, Phương Tịch vận chuyển Chân Kình và chém ra một kiếm, không ngờ giống như chém ra ngọn lửa, tiện thể mũi kiếm nhất thời thiêu đốt.
Vù!
Thanh Hòa Kiếm đâm vào trên pháp khí phòng ngự của lão già, trực tiếp đánh bay pháp khí này, tiếp theo giống như một dải cầu vồng xanh đâm vào ngực lão già.
- Giết tắc... Giết tặc đi!
Khóe miệng lão già đầy máu, hãy còn thì thầm.
Phụt!
Phương Tịch rút Thanh Hòa Kiếm ra, không hề liếc nhìn thi thể lão già ngã xuống, lại lao về phía tu sĩ Luyện Khí khác của Lư gia.
Kiếm ảnh đi qua nơi nào, đầu người bay ngang nơi đó.
Cảnh tượng này khiến phu thê Vi Nhất Tâm lập tức biến sắc, gương mặt trở nên trắng bệch và khủng hoảng.
Hủ Mộc lão đạo chợt bừng tỉnh:
- Ta đã nói sao Phương đạo hữu tự tin như vậy? Hóa ra hắn còn là thể tu... Nhìn cách phòng ngự này, hẳn phải là Luyện Thể tầng hai? Chẳng trách trước đây hắn có thể giết chết kẻ địch Luyện Khí tầng năm... Còn dám có tâm tư kiếm linh địa, quả thật là tài cao giấu kỹ!
Phương Tịch không để ý tới những điều đó. Hắn chỉ một kiếm một người, giết chế những tu sĩ Lư gia có can đảm xuất hiện ở trước mặt mình.
Trong hoa đào bay lượn đầy trời, trên mũi kiếm Thanh Hòa Kiếm của hắn dính đầy máu.
Hắn không biết đã chém giết bao lâu, mãi đến khi một người tu sĩ cuối cùng quỳ trước mặt hắn, trên gương mặt đầy khủng hoảng:
- Chúng ta bằng lòng hàng phục, bằng lòng hàng...
- ...
Phương Tịch im lặng không nói, lau sạch mũi kiếm lên trang phục của một thi thể, ôm kiếm đứng ở dưới một gốc cây hoa đào.
...
Mặt trời chiều đã ngả về phía tây, dường như vạn vật thế gian đều không quan tâm.
Trên trấn Đào Hoa Đảo, khói bếp của người phàm vấn vít bay lên.
Tất cả Đào Hoa Đảo có mấy chục nghìn người phàm, bọn họ đều không biết vào giờ phút này, trời trên đỉnh đầu bọn họ đã thay đổi...
...
Vào ban đêm, bên trong đại sảnh của đại viện Lư gia ở Kính Nguyệt Hồ, vô số người quỳ trên mặt đất, ngay phía trước lại những đầu người chất đống thành Kinh Quan.